Trước khi gặp Lâm An An, tôi đã nghe Lục Cảnh Hòa nhắc đến cô.
Hắn miêu tả cô như một cô gái tâm cơ muốn gả vào nhà giàu, chẳng làm gì ra hồn, suốt ngày chỉ biết quyến rũ Tống Dục Khanh.
Khai giảng lớp 12, tôi như thường lệ bước vào lớp học.
Giáo viên dẫn theo một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, nói là học sinh chuyển trường.
Cô ấy có vẻ hơi rụt rè, chỉ nói ngắn gọn: “Mình là Lâm An An”, rồi không nói thêm gì nữa.
Vậy mà chỉ với năm chữ đó, ánh mắt tôi liền dừng lại nơi cô.
Tôi tò mò, muốn biết cô gái dám để ý Tống Dục Khanh trông thế nào.
Càng tìm hiểu, tôi càng phát hiện cô hoàn toàn khác với những gì Lục Cảnh Hòa nói.
Lâm An An và “tâm cơ nữ” chẳng có điểm nào giống nhau.
Cô còn học rất giỏi, chẳng hề là kẻ lười học như lời hắn.
Tôi vốn biết Lục Cảnh Hòa không đáng tin, tám phần là hắn “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”.
Giáo viên sắp xếp cho cô ngồi trước tôi, vậy mà suốt một năm trời, tôi chẳng nói mấy câu với cô.
Cô không phải người sống khép kín, vẫn nói chuyện với người khác, chỉ là… không nói chuyện với tôi.
Tôi nghi cô ghét tôi.
Hoặc có thể là biết Lục Cảnh Hòa – cái tên phiền toái kia – là anh tôi.
Khi điểm thi đại học công bố, cô ấy cũng đậu điểm khá cao.
Như định mệnh, tôi không hề cố ý theo dõi hay định hướng nguyện vọng của cô, vậy mà khi vào đại học, tôi bất ngờ phát hiện: chúng tôi học cùng trường.
Nhưng mà… cô đúng là hay quên thật. Tôi cố ý sắp đặt vài lần “vô tình gặp nhau”, cô lại như không nhận ra tôi.
Tham gia hoạt động câu lạc bộ, tôi chào cô, có khi cô còn giả điếc.
Cuộc đời tôi vài lần ngượng nhất, đều là do cô ấy.
Em họ tôi là bạn cùng phòng của cô, tôi vốn muốn khai thác thông tin từ em họ, nhưng nó dù đầu óc không quá lanh, vẫn rất giữ nguyên tắc bạn bè, nhất quyết không nói.
Nhưng cũng nhờ nó ngốc nên tôi mới có cơ hội, mượn lời nó để gợi nhắc cô về tôi, còn khiến cô ấy đến phỏng vấn ở Lục thị.
Chỉ tiếc là cái mỏ rộng của nó lại để Lục Cảnh Hòa nghe thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe nói người trong lòng tôi đi phỏng vấn, hắn ta cũng mò đến.
Dù hắn không biết ai là người tôi thích, nhưng hắn vẫn nhìn thấy Lâm An An.
Không biết họ nói gì, nhưng về sau Lâm An An lại nói cần người giả làm bạn trai.
Tôi sao có thể để người khác cướp mất cơ hội?
Lúc đó trong nhóm có vài người đăng ký, tôi dọa cho bỏ hết.
…
Tống Dục Khanh ấy à, tôi đã sớm ngứa mắt rồi.
Từ nhỏ ai cũng bảo tôi là bản sao 2.0 của hắn, nói tôi giống hắn.
Tôi hừ, nếu hắn không sinh trước, ai là bản sao của ai còn chưa biết đâu nhé.
Nhân cơ hội giả làm bạn trai Lâm An An về nhà, tôi cố tình khiến hắn tức, lần đầu tiên thấy hắn nổi giận đến thế.
Trà Đá Dịch Quán
Tôi luôn biết rằng, sớm muộn gì mình cũng sẽ khiến cô ấy để ý đến mình.
Dù sao thì tôi cũng không phải người tệ, lại còn có nhan sắc, EQ cũng không thấp.
Thực ra tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển nhanh như vậy.
Giả làm bạn trai mới có mấy ngày, cô ấy đã bắt đầu quen với sự hiện diện của tôi.
Tôi bắt đầu có chút tham lam.
Tôi không muốn chỉ là bạn giả, tôi muốn làm thật.
Vì thế tôi từng bước từng bước tiến gần cô ấy, không gấp gáp, không ép buộc, chỉ nhẹ nhàng len lỏi vào thế giới của cô ấy, khiến cô ấy quen với việc mỗi ngày đều có tôi, dần dần, không thể thiếu tôi.
Khi cô ấy nói “được rồi”, tôi thực sự vui đến nỗi không ngủ được cả đêm.
Lần đầu tiên trong đời, tôi vì một người mà mất ngủ —