Trên bàn trà trong phòng khách vẫn là chiếc thẻ và túi xách kia.
Mẹ nuôi lặng lẽ nhìn, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Cho đến khi thấy tôi, bà gượng cười: "Con xuống rồi."
Nhưng khi thấy vết ửng đỏ trên mặt tôi, sắc mặt bà lập tức xấu đi.
Sau một hồi im lặng, bà mở lời: "An An, cả đời này mẹ chưa từng cầu xin con điều gì, hôm nay mẹ muốn xin con một việc."
Bà chưa nói, tôi đã đoán được.
Quả nhiên, vẻ mặt bà pha chút xấu hổ và áy náy: "Mẹ chỉ có một đứa con trai là A Dục, con có thể… buông tha cho nó không?"
Trà Đá Dịch Quán
Dùng đến từ "buông tha", mẹ nuôi thực sự coi thường tôi đến mức nào đây?
Trong lòng tôi chua xót, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Được."
Ánh mắt bà sáng lên: "Con đồng ý?"
"Dạ."
Bà nhẹ nhõm thở phào, như muốn bù đắp, cũng như muốn xoa dịu bầu không khí, bà kéo tay tôi, để tôi ngồi bên cạnh: "Con là em gái của A Dục, mẹ sẽ không để con thiệt thòi. Còn Lục Thập, người rất tốt, gia thế cũng ổn. Sau này nếu con muốn lấy nó, nhà họ Tống sẽ là chỗ dựa cho con. Con không cần lo nhà trai coi thường."
"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
Giọng lạnh lùng của Tống Dục Khanh vang lên từ cầu thang, cắt ngang lời mẹ nuôi.
"Chiều thì sắp xếp cho con, giờ lại sắp xếp cho An An sao?"
Sắc mặt mẹ nuôi lại trầm xuống: "A Dục, giờ con nhất định phải trái lời mẹ sao?"
Tôi lặng lẽ đứng nhìn hai người giương cung bạt kiếm, trận chiến sắp nổ ra.
Ba nuôi từ thư phòng bước ra, đi đến bên tôi, nhẹ nhàng nói: "Con à, nhà mình giờ như vậy, thời gian tới con đừng về nữa."
Tôi hiểu ý ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không tự chuốc nhục vào thân thêm nữa, khi mẹ nuôi và Tống Dục Khanh còn đang cãi nhau, tôi xoay người rời khỏi nhà họ Tống.
Nhưng ra đi quá vội, tôi quên mang theo điện thoại.
Mà giờ cũng không tiện quay lại lấy.
Thân gái một mình, không nơi nương tựa, cuối cùng tôi chỉ còn cách dựa vào hơn trăm tệ trong túi, bắt taxi đến khách sạn nơi Lục Thập ở.
Tôi không ngờ, câu nói tối qua cậu ấy nói, tôi lại thực hiện nhanh như vậy.
Khi cậu ấy mở cửa thấy tôi, có vẻ bất ngờ.
Như không nhận ra vẻ nhếch nhác của tôi, còn trêu: "Chắc tôi chưa tỉnh ngủ, sao lại thấy tiên nữ trước mặt."
Tôi gượng cười: "…Cậu không hợp làm người hài hước đâu."
"Ừ, nên tôi nói thật đấy."
Lục Thập ngừng lại, thấy tôi không nói gì, cũng không nhúc nhích, liền lên tiếng: "Chúng ta định đứng ngoài cửa nói chuyện mãi sao?"
Tôi ngập ngừng: "Tôi gặp chút rắc rối, cậu có thể giúp tôi thuê một phòng không?"
Tuy tôi và Lục Thập quen biết đã năm năm, nhưng thực ra không thân, giờ nửa đêm tìm đến cậu ấy thế này… đúng là có phần mạo muội.
"Không cần thuê, ở đây cũng được."
Tôi trợn mắt.
Cậu cười nhẹ: "Phòng tổng thống, có phòng riêng đấy."
"Nhưng mà…"
"Không nhưng nhị gì hết, vào đi."
Lục Thập kéo tôi vào, đóng cửa lại, như thể sợ tôi chạy mất.
Khi đến đây, tôi rất dứt khoát, trong đầu chỉ nghĩ được rằng chỉ có Lục Thập mới giúp được tôi.
Nhưng giờ, khi thật sự bước vào phòng cậu ấy, tôi lại bất giác thấy mình quá đường đột.