"An An, làm xong việc thì xuống đây một lát, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Ngoài cửa vang lên giọng nói của mẹ nuôi, mang theo hàm ý khó đoán.
Tôi và Tống Dục Khanh nhìn nhau, không khí trong phòng bỗng lặng ngắt.
Tôi lên tiếng: "Dạ được."
Tiếng bước chân dần xa.
Tôi bình thản nhìn Tống Dục Khanh: "Mẹ anh biết anh đang ở trong này."
"Biết thì biết, thì sao chứ?"
Anh cười giễu, "Tốt nhất là để tất cả mọi người đều biết, giống như năm đó em vậy."
Tôi nhíu mày: "Chuyện năm đó, tôi xin lỗi."
Trà Đá Dịch Quán
Có lẽ do giọng tôi quá bình tĩnh, sắc mặt anh sầm xuống.
"…Em hối hận rồi?"
"Phải."
"Vì Lục Thập sao? Em thật sự thích hắn rồi?"
Tôi không đáp, coi như mặc nhận.
Không ngờ phản ứng này lại khiến anh nổi giận.
Dục Khanh bước nhanh đến, ép tôi vào cánh cửa: "Em nói dối! Rõ ràng năm năm nay em với hắn chẳng hề qua lại! An An, em cố ý chọc tức tôi đúng không?"
"…Anh cho người theo dõi tôi?"
Tôi kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ngay lập tức, tôi đã hiểu ra tại sao mẹ nuôi năm năm trước không để tâm, vậy mà những năm gần đây lại càng ngày càng để ý, thỉnh thoảng còn nhắc đến mấy cô bạn gái "của Tống Dục Khanh" trước mặt tôi…
"Lâm An An, tôi không cho phép em ở bên hắn!"
Tống Dục Khanh như hóa điên, cúi đầu định cưỡng hôn, tôi giật mình, ra sức vùng vẫy: "Tống Dục Khanh, anh điên rồi!"
Cảm giác mềm mại rối loạn rơi trên má, trên cằm tôi vì sự phản kháng.
Ánh mắt anh đầy âm trầm: "Rõ ràng là em chủ động tỏ tình, giờ nói quay lưng là quay sao?"
Tay tôi bị anh ghì chặt, đau đến mức không vùng ra được, tôi đành buông bỏ giãy giụa.
"…Tống Dục Khanh, anh như vậy là muốn ở bên tôi sao? Anh thích tôi à?"
"Nếu phải thì sao?"
"Ồ, nhưng mọi người ai cũng biết tôi là em gái anh, anh không sợ người ta dị nghị à? Anh quên năm đó tôi tỏ tình với anh, ánh mắt họ nhìn anh thế nào rồi à?"
Động tác của anh khựng lại.
"Nếu giờ tôi ở bên anh, anh có dám công khai không? Có dám cưới tôi không? Đám cưới định mời bao nhiêu người? Anh định nói gì với ba mẹ?"
Tống Dục Khanh nhíu mày, im lặng.
Anh mấp máy môi, nhưng một lúc lâu vẫn không nói ra được lời nào.
Ánh mắt tôi lạnh dần: "Cho nên, thực ra anh cũng không chắc mình muốn ở bên tôi. Chỉ là anh không cam tâm, vì tôi từng thích anh, giờ lại không thích nữa."
"Anh không phải…"
"Anh chính là như thế. Năm năm trước, anh thuê người giả làm bạn gái, chẳng phải chỉ để mọi người biết anh không có loại tình cảm xấu xa kia, tất cả đều là do tôi đơn phương thôi sao? Bây giờ anh nói thích tôi, nhưng ngay cả dũng khí đối mặt với dị nghị cũng không có."
Gương mặt Tống Dục Khanh có chút hoảng hốt, anh muốn phản bác, nhưng lại phát hiện mình đúng là như vậy.
Tôi nhân lúc anh thất thần, thoát khỏi vòng tay, lùi về một bên: "Đã không làm được, thì sau này đừng làm mấy chuyện chẳng giống anh như vậy nữa."
Mẹ nuôi còn đang chờ dưới lầu, tôi liếc Tống Dục Khanh một cái đầy châm chọc, rồi mở cửa bước ra ngoài.