Bạn Trai Tôi Mua Biệt Thự Cho Bạch Nguyệt Quang

Chương 4



Video kết thúc.



Tôi ngẩn người rất lâu.



Tôi chưa bao giờ thấy Chu Trì An có dáng vẻ sống động tươi mới như vậy.



Quen biết Chu Trì An bảy năm, trước mặt tôi, anh luôn là người kiềm chế, dịu dàng.



Ngay cả trên giường, cũng chưa từng mất kiểm soát.



Thì ra anh cũng có mặt trẻ con, khí chất thiếu niên như thế.



Biết kéo dài giọng điệu trêu người ta cười, biết nhận lấy danh hiệu nhục nhã, biết nở nụ cười vừa hoảng loạn vừa bất lực.



Thật xa lạ.



Tô Oánh tiếp tục gửi tin nhắn văn bản:



【Thấy chưa, tôi và Chu Trì An thật sự không có khả năng đâu, cô mà còn nghi thần nghi quỷ như vậy nữa, tôi sẽ bảo Chu Trì An chia tay cô đấy!】



Tôi cười cười.



Trả lời cô ta: 【Không cần đâu.】



Tự tôi sẽ chia tay.



7



Khi xác định mối quan hệ yêu đương với Chu Trì An, tôi chưa từng nghĩ sẽ chia tay.



Chu Trì An năm nhất đại học giống như một mọt sách, tính cách lập dị, ít nói, là người mờ nhạt nhất trong hội sinh viên.



Ngày sinh nhật tôi, hội sinh viên bảo anh đi lấy bánh kem.



Chu Trì An không bỏ bánh kem vào tủ lạnh, lúc mọi người đến chúc mừng sinh nhật tôi, kem chảy lênh láng khắp sàn.



Chu Trì An cúi đầu, hai tay siết chặt bất lực.



「Xin lỗi, tôi chưa từng ăn loại này, không biết nó khác với bánh kem thường...」



Tôi tự đội mũ sinh nhật lên đầu.



Chắp tay cười: 「Không sao đâu, coi như tớ biếu Thổ Địa công công rồi, phù hộ chúng ta không rớt môn!」



Chu Trì An mím môi, im lặng.



Sau này anh làm thêm tiết kiệm tiền, mua lại bánh kem khác đền cho tôi.



Tháng mười hai ở phương Bắc, anh xách một chiếc bánh kem đứng dưới lầu ký túc xá nữ.



Trông ngốc nghếch vô cùng.



Tôi nể mặt ăn một miếng nhỏ.



Trong mắt Chu Trì An thoáng qua một tia hối hận.



「Xin lỗi, tôi quên mất bây giờ là mùa đông.」



「Cậu muốn món quà nào khác không, tôi mua cho cậu.」



Anh dường như không thích nợ người khác thứ gì.



Tôi nhướng mày: 「Bạn học Chu, tớ có thể may mắn được nghe cậu hát live bài 《Nhập Mộng》 không?」



Chu Trì An ngây người: 「Sao cậu biết là tớ hát?」



Tôi nhún vai: 「Tình cờ lướt mạng thấy được, thấy hay, nhìn ảnh đại diện ca sĩ, giống hệt móc treo cặp sách của cậu.」



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thật ra tôi đã nói dối một nửa.



Tôi bắt gặp anh đến phòng thu ở ngã tư đường để thu âm, tôi đã lén chào hỏi, bảo cậu tôi thu ít tiền phí thu âm thôi.



Chu Trì An đỏ mặt, lắp bắp hát xong một bài.



Đến đoạn điệp khúc, tôi hát còn to hơn cả anh, giọng hát lệch tông.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chu Trì An ngơ ngác nhìn tôi.



「Sao thế?」 Tôi không hiểu tại sao.



Anh vội dời mắt đi như bị bỏng.



Lông mi run run: 「Bạn học Từ Văn Nguyệt, tính cách cậu rất lạc quan.」



Tôi cười toe toét với anh.



Sau đó tiếp xúc dần dần nhiều hơn.



Chu Trì An sẽ gửi bản demo bài hát cho tôi đầu tiên, thấp thỏm hỏi tôi thế nào.



Khi bài hát đầu tiên có lượt nghe vượt mười nghìn, anh ôm chầm lấy tôi.



Rồi nhanh chóng rụt tay lại, vành tai đỏ ửng.



「Bạn học Từ Văn Nguyệt, xin, xin lỗi.」



Hôm đó chúng tôi mua rất nhiều pháo hoa, đốt ở bờ sông.



Chu Trì An lặng lẽ chia sẻ danh sách nhạc với tôi.



Rồi anh đột nhiên nhìn tôi, giọng rất nhẹ.



「Bạn học Từ Văn Nguyệt, nếu sau này tớ mở concert, cậu có thể làm khán giả đầu tiên của tớ không?」



Pháo hoa nở rộ trong mắt anh, giây phút đó tôi cảm thấy, trong mắt anh nhìn tôi như có sao trời lấp lánh.



「Được thôi.」



Sau này tốt nghiệp, tôi bất chấp gia đình ngăn cản, cùng anh đến Kinh Thị bôn ba.



Ban đầu thật sự rất khó khăn.



Chu Trì An ký hợp đồng với một công ty thu âm lừa đảo, chúng tôi bị lừa sạch tiền.



Lúc đó tôi mới biết, mì gói cũng không rẻ.



Ba tệ rưỡi một thùng mì, đủ cho hai chúng tôi ăn vài ngày.



Chu Trì An không giỏi ăn nói, tôi thay anh đi tiếp rượu đối tác PR đến mức phải nhập viện.



Giúp anh viết lời bài hát đến mức tóc rụng từng nắm.



Chu Trì An cũng vô số đêm ôm chặt tôi.



Nước mắt nóng hổi rơi vào tóc tôi.



「Văn Nguyệt, anh thật sự có tương lai không?」



Tôi vuốt ve gương mặt anh, hết lần này đến lần khác quả quyết nói với anh.



Có chứ.



Em sẽ ở bên anh.



Sau này cuộc sống dần tốt đẹp hơn, bài hát của anh cũng có chút tiếng tăm.



Chu Trì An thẳng thắn đưa thẻ ngân hàng cho tôi giữ.



So với vẻ ủ rũ hồi đại học, cuối cùng anh cũng cởi mở hơn nhiều.



"Ngày concert diễn ra, anh muốn tỏ tình với em trước mặt tất cả mọi người."



"Chính vì em không rời không bỏ, mới có anh của ngày hôm nay."



Giờ nhìn lại.



Cảnh còn người mất.



Tất cả đã thành hư không.







 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com