Áo phông mặc nhà, quần ống rộng, thoải mái tùy ý, sao lại thành luộm thuộm rồi?
Tôi không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo đối diện với ánh mắt cô ta.
「Cô Tô bây giờ ăn mặc ở đều dùng tiền của Chu Trì An nhỉ, nói một cách khách quan, trong đó có một nửa của tôi đấy.」
Tô Oánh tức đến đỏ mặt.
Không ngoài dự đoán, tôi lại bị bình luận chửi từ đầu đến chân.
5
Buổi tụ tập tối đó tôi không đi.
Lúc Chu Trì An gọi điện tới, tôi đang dựa vào sofa xem phim.
「Mệt lắm, không muốn đi.」 Tôi qua loa từ chối.
Chu Trì An dừng một chút, giọng ấm áp:
「Vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh về sớm.」
「Tùy anh.」
Lần này Chu Trì An không nói dối, về rất sớm.
Như dâng vật báu, anh lấy ra chiếc túi C đặt sau lưng.
「Thấy em để trong giỏ hàng lâu rồi, thích không?」 Đáy mắt Chu Trì An mang theo ý cười.
Ngay lúc tôi đưa tay ra nhận, anh lại nói tiếp:
「Tô Oánh có chút kiêu căng ngang ngược, từ nhỏ đến lớn được chiều hư rồi, nhưng tính tình không xấu, em không cần phải có địch ý với em ấy.」
「Lời em nói hôm nay làm tổn thương em ấy rồi, hôm nào em xin lỗi em ấy đi?」
Thì ra là đến để bênh vực Tô Oánh.
Bàn tay tôi đang đưa ra liền thu lại.
Tay Chu Trì An cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Tôi lặng lẽ nhìn anh.
「Em nói sai sao?」
Những năm này Chu Trì An chỉ biết cắm đầu sáng tác, ăn mặc đi lại, quảng bá tác phẩm, hợp tác tài trợ của anh, cái nào không phải do tôi lo liệu?
Trong 120 bài hát anh phát hành, hơn một nửa là do tôi viết lời.
Tôi chưa bao giờ đòi anh một đồng thù lao nào.
Tôi yêu anh, chúng tôi là người yêu, nên tôi không tính toán chuyện được mất vật chất.
Nhưng không có nghĩa là tôi có thể dung túng anh đem tiền đầu tư cho một người phụ nữ khác.
Bây giờ tình cảm cũng không còn thuần khiết nữa rồi.
Tôi thấy hơi tức ngực.
Trong lòng đau âm ỉ từng cơn.
Chu Trì An lo lắng đỡ tôi ngồi xuống, có chút bực bội.
「Anh thật sự chỉ là muốn báo đáp sự giúp đỡ của nhà họ đối với anh, anh và Tô Oánh không phải như em nghĩ đâu.」
「Anh là bạn trai em, sao em lại không tin anh chứ!」
Điện thoại lại reo.
Nhìn thấy tên người gọi, anh gần như lập tức buông tay tôi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
「Anh bật loa ngoài được chưa, đỡ cho em suy nghĩ nhiều.」
Chu Trì An nghe điện thoại, giọng không mấy vui vẻ:
「Đại tiểu thư, tối muộn rồi có thể đừng làm phiền người khác được không?」
「Chu Trì An! Em vừa nấu ăn bị dầu b.ắ.n vào, đau c.h.ế.t đi được! Hộp thuốc ở đâu?」
Vẻ mặt Chu Trì An căng thẳng, lập tức tắt loa ngoài, đưa điện thoại lên tai.
Tay kia đã cầm lấy áo khoác.
Vừa đi vừa nói: 「Không có hộp thuốc, anh mua thuốc mang qua ngay đây.」
「Anh không phải đã đặt đồ ăn ngoài cho em rồi sao, em lại không biết nấu ăn, bày vẽ làm gì!」
Rầm một tiếng.
Cửa lại đóng sầm.
Không khí ẩm ướt, bùn lầy bao bọc tôi kín như bưng.
Kéo đến trái tim đau đớn như bị lăng trì.
Chu Trì An à Chu Trì An, anh bảo tôi làm sao tin anh đây.
6
Tôi tiếp tục ngồi trên sofa xem phim.
Bình luận tường thuật trực tiếp nhất cử nhất động của Chu Trì An và Tô Oánh.
Băng bó vết thương.
Bế công chúa.
Hơi thở quyện vào nhau.
【Bé cưng không biết dáng vẻ mắt ngấn lệ của mình quyến rũ thế nào đâu, nam chính sao còn chưa hành động đi tôi phục thật!】
【Nam chính là chàng trai si tình ngây thơ mà, vì yêu nên không nỡ động vào, không giống như đối với nữ phụ, thuần túy là công cụ giải tỏa ham muốn thôi.】
【Tuy tôi dị ứng với không sạch sẽ, nhưng nam chính luyện tập nhiều trên người nữ phụ, sau này mới có thể phục vụ nữ chính tốt hơn chứ~】
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Điện thoại hiện lên một lời mời kết bạn.
Ảnh đại diện rất quen mắt, lúc nãy Chu Trì An nghe điện thoại tôi đã thấy.
Là Tô Oánh.
Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn, cô ta gửi một đoạn video.
Mở ra xem.
Chu Trì An quỳ một chân trước sofa, tay cầm tăm bông.
Tô Oánh hướng camera điện thoại về phía anh:
「Này, Chu Trì An, anh có thích tôi không?」
Chu Trì An bất lực: 「Đừng quậy nữa được không, ngoan ngoãn bôi thuốc đi.」
Tô Oánh hung dữ nói: 「Dù sao thì tôi cũng sẽ không thích anh đâu, cảnh cáo anh, cũng đừng thích tôi nhé!」
Bàn chân sơn móng tay màu đỏ hồng non của cô ta đạp lên n.g.ự.c Chu Trì An, cố sức cọ cọ.
「Anh chỉ là con ch.ó nhà tôi nuôi thôi.」
Chu Trì An không tức giận.
Nắm lấy mắt cá chân cô gái nhẹ nhàng đặt lên sofa, mí mắt hơi nhướng lên, thở dài một tiếng:
「Biết rồi đại tiểu thư, tôi sẽ không thích cô đâu.」