Dần dần, ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Tôi nghi hoặc đưa tay sờ lên chiếc mũ trên đầu — hoảng hốt nhận ra, sao chỉ còn một cái tai thôi chứ!!!
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng: hôm qua lúc chơi mật thất, trong lúc hỗn loạn, bị NPC kéo rơi mất một cái tai mũ rồi.
Tôi khó nhọc đứng dậy, tiết học vừa rồi hoàn toàn không nghe gì, căn bản chẳng biết phải trả lời sao.
Mặt mếu máo nhìn sang Từ Lâm cầu cứu.
Nhưng anh ấy vẫn nhìn thẳng lên bảng, không hề phản ứng.
Một cô bạn ngồi bàn trước cố gắng dùng khẩu hình để nhắc bài cho tôi, nhưng khi tôi đang căng thẳng chăm chú đoán xem cô ấy đang nói gì, thì giọng nói trong trẻo của Tống Kỷ Dương vang lên:
“Bạn nữ phía trước nói to chút đi, bạn ấy nghe không rõ.”
…Bạn cùng lớp ngay lập tức vô tình quay đầu đi.
Cuối cùng tôi vẫn không trả lời được, Tống Kỷ Dương cũng không làm khó tôi.
Tan học, Từ Lâm không nói một lời, cầm sách rồi bỏ đi luôn.
Bạn cùng phòng như cảm thấy có gì đó lạ lạ, hỏi tôi với anh ấy có chuyện gì à.
Tôi cười nhạt:
“Ha ha, không có gì đâu.”
Về lại ký túc xá, tôi trèo lên giường. Đầu óc mệt mỏi, mắt cũng mệt, nhưng lại không sao ngủ được.
Các bạn cùng phòng cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Tôi cứ nửa mê nửa tỉnh nằm như vậy không biết bao lâu, cho đến khi ba người họ lần lượt bật thốt lên:
“Vãi!!!”
“Vãi!!!”
“Vãi!!!”
“Tống Hoa Hoa, chẳng phải cậu nói là thành công rồi sao?!”
Tôi nhíu mày, mở điện thoại ra xem, thấy dòng trạng thái mới nhất trên vòng bạn bè (Moments):
“Tớ rất dễ theo đuổi, nhưng chỉ dành cho cậu.”
Kèm theo là một tấm ảnh chụp bóng lưng.
Do Từ Lâm đăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái bóng lưng đó tôi nhận ra — là Chu Tiểu, cô gái học múa, năm ngoái từng xin WeChat của Từ Lâm trên sân vận động.
Đối mặt với câu hỏi của các bạn cùng phòng, tôi cố nặn ra một nụ cười:
“Thành công rồi đó — thành công khiến tớ muốn từ bỏ anh ta luôn.”
Tối hôm đó, tôi ngồi ngẩn ngơ trên khán đài bên sân vận động, gió lặng lẽ thổi qua. Dưới ánh đèn mờ, tôi lập tức nhìn thấy Từ Lâm nắm tay Chu Tiểu đi về phía mình.
Tôi quay người định rời đi thì anh ấy gọi tôi lại.
“Tống Hoa Hoa, giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tớ — Chu Tiểu.”
Anh ấy vừa nhìn thẳng vào mắt tôi, vừa đưa tay ôm lấy vai Chu Tiểu.
Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến câu nói đó của anh:
“Tớ rất dễ theo đuổi, nhưng chỉ dành cho cậu.”
Tôi siết chặt vạt áo, cảm giác chua xót từ trái tim lan dần khắp cơ thể. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, từng chữ từng chữ một:
“Chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong lập tức quay lưng bỏ đi, không cho anh cơ hội nói thêm lời nào.
Tôi cứ đi vô định đến bên bờ sông, ngó quanh không thấy ai, liền ngồi bệt xuống đất rồi bật khóc.