Tôi đã thầm thích Từ Lâm suốt bốn năm, vì để có thể thi đỗ vào cùng một trường đại học với anh ấy, tôi gần như dốc cạn cả sinh mạng mình.
Ban đầu tôi nghĩ, sau khi lên đại học, tôi sẽ tỏ tình với anh ấy, rồi chúng tôi sẽ ở bên nhau. Nếu không thuận lợi, thì cũng chỉ là muộn một chút thôi rồi cũng sẽ thành đôi.
Nhưng thực tế chứng minh, tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.
Nhìn anh ấy từng bước trở thành nhân vật hot trong trường, đi đến đâu cũng có con gái vây quanh bắt chuyện, tôi... chùn bước.
Dù là như vậy, tôi vẫn quen dậy sớm để mua bữa sáng cho anh, giữ chỗ ngồi.
Bất cứ tin nhắn nào anh gửi đến, tôi cũng lập tức trả lời, sau đó lại ngóng trông anh nhắn lại.
Sau khi chơi trò thoát khỏi mật thất xong quay về ký túc xá, các bạn cùng phòng nhào tới, thi nhau hỏi tôi có thành công không.
Tôi chớp chớp mắt, không chắc chắn lắm:
“Cũng… coi như là thành công rồi!”
Sáng hôm sau, chuông báo thức trên điện thoại vang lên đúng giờ, tôi mở mắt tỉnh táo, tắt báo thức, nhưng không ngồi dậy ngay.
Sau nửa phút im lặng, từng người bạn cùng phòng ngồi dậy, do dự hỏi tôi: