Bình thường cô đã quen nhìn Trần Huyền Tùng mặc hai màu xám đen, nhưng hôm nay anh lại mặc áo phông xanh da trời, quần kaki màu cà phê, cũng không đeo kính râm, đứng đó sáng sủa ngời ngời, nhan sắc khí chất không chê vào đâu được khiến ánh mắt của bao nhiêu cô gái đổ dồn tới.
Lục Duy Chân nghĩ: “Chắc anh ấy không biết… bản thân ăn mặc như vậy cực kỳ thu hút đâu nhỉ?”
Sự thật thì hôm nay Trần Huyền Tùng vẫn diện một thân đồ đen đi đón Lục Duy Chân, nhưng chưa ra khỏi cửa đã bị Lâm Tĩnh Biên kéo lại: “Thầy đúng là, dù sao cũng là lần đầu tiên đi đón người ta bằng thân phận bạn trai, thầy đừng ăn mặc già khụ thế nữa, chẳng khác gì sát thủ cả. Không xứng đứng cạnh sư nương nhỏ xinh đẹp của con.”
Trần Huyền Tùng nói: “Đừng gọi linh tinh.”
Lâm Tĩnh Biên cười hì hì.
Nhưng Trần Huyền Tùng vẫn xoay người về phòng, một lát sau thay một thân quần áo mới đi ra, đây là bộ đồ anh mua từ tết mấy năm trước, đã lâu lắm không mặc, cũng bởi ban đêm mặc màu xanh da trời không tiện bằng mặc đồ đen.
Lâm Tĩnh Biên để ý thấy sư phụ mình còn chải cả tóc, hình như còn rửa mặt thêm một lần, lại bôi cả kem dưỡng da nữa thì phải? Nhìn da mặt trông hơi mịn màng hơn bình thường!
Cậu ta nhất thời buồn cười không thôi.
***
“Anh đến lâu chưa?” Lục Duy Chân hỏi.
“Chưa lâu lắm.” Trần Huyền Tùng cúi đầu nhìn cô chăm chú, “Tối hôm qua không ngủ ngon sao?”
Lục Duy Chân sờ quầng thâm mắt của mình, nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận: “Đâu có, em ngủ rất ngon.”
Trần Huyền Tùng cười.
Trước đây cô cảm thấy, thi thoảng anh cười một lần khá là đẹp trai. Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến nụ cười của anh ngày hôm qua, cô chỉ thấy anh đúng là đồ đã chiếm được lời còn khoe mẽ.
“Đi thôi.” Trần Huyền Tùng nói.
“Ừm.” Lục Duy Chân cất bước đi về phía bãi đậu xe. Trần Huyền Tùng đi phía sau cô, bàn tay buông thõng nhẹ nhàng nắm lại.
Dọc đường cô rất ít nói, luôn cúi thấp đầu. Anh hỏi gì cô cũng chỉ thất thần trả lời qua loa, tóm lại nhất định không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ban đầu Trần Huyền Tùng còn hơi ngoài ý muốn, nhưng khi nhìn sang, thấy cả gương mặt và vành tai cô đều đỏ bừng, anh liền vỡ lẽ, sau đó cũng không nói gì nữa cho cô khỏi khó xử.
Bình thường thì nhe nanh múa vuốt, nhưng vừa gặp chuyện một cái liền nhát như thỏ. Trần Huyền Tùng nghĩ thầm, dần dần thấy trong lòng thoải mái hơn.
Đến cửa hàng, xe vừa dừng lại Lục Duy Chân liền mở cửa đi xuống, Trần Huyền Tùng theo sát phía sau, gọi: “Lục Duy Chân.”
Cô đứng lại: “Vâng?”
Đối phương nói: “Đưa túi cho anh.”
Lục Duy Chân: “Hả?” Còn chưa kịp phản ứng thì túi xách của cô đã bị anh cầm đi, bàn tay vốn cầm túi xách cũng lập tức được bàn tay to rộng của anh nắm lấy.
Dù ngày hôm qua đã bị anh nắm tay một lúc lâu, nhưng hôm nay, khi lại bị anh nắm tay, trái tim cô vẫn khẽ run lên.
“Vào thôi.” Anh nói.
Lục Duy Chân đứng yên tại chỗ, cố gắng rút tay về nhưng không sao rút nổi. Đối phương mặt không đổi sắc nắm chặt tay cô.
Lục Duy Chân nóng nảy nói nhỏ: “Lâm Tĩnh Biên ở đây đó!”
“Không sao.” Anh nói, “Cũng đâu thể giấu cả học trò.”
Câu này của anh khiến mặt cô càng thêm đỏ.
Quả đúng như dự đoán! Lục Duy Chân vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt gian xảo của Lâm Tĩnh Biên, thấy bàn tay hai người đang đan vào nhau, cậu ta làm bộ há hốc miệng, sau đó nháy nháy mắt với cô. Vì đang cố nhịn cười nên gương mặt tuấn tú có phần vặn vẹo.
Lục Duy Chân: “…”
Ngoài mặt cậu ta tỏ vẻ khoa trương như vậy nhưng mở miệng ra lại nói năng rất nghiêm chỉnh: “Thầy, Lục Duy Chân, hai người về rồi.”
Trần Huyền Tùng “Ừ” một tiếng, quay sang nói với Lục Duy Chân: “Đi nấu cơm thôi.”
Lục Duy Chân: “À.” Cô muốn rút tay ra nhưng anh vẫn không cho, cô thấp giọng: “Anh mau buông ra!”
Trần Huyền Tùng: “Có cần anh giúp không?”
Lục Duy Chân: “Không cần! Em không thích ai quấy rầy lúc mình nấu ăn!”
Đùa cái gì thế hả? Lúc này mà ở chung một không gian kín với anh thì chẳng khác nào dâng dê vào miệng cọp!
Cô vội tránh khỏi tay anh, nhanh chân chạy vọt vào bếp rồi đóng cửa lại.
Lâm Tĩnh Biên đứng bên cạnh, bưng sổ sách lên che mặt, nghĩ thầm: “Má ơi, nụ cười của sư phụ mấy hôm nay đẹp hơn cả ba năm vừa qua cộng lại.”
Ông bà ta đã có câu, lửa mạnh gặp củi khô, đúng là không phải chuyện đùa.
Tuy Lâm Tĩnh Biên rất mong sư phụ sớm ngày thoát ế, cũng có ấn tượng khá tốt về Lục Duy Chân, nhưng cậu ta thật sự không ngờ hai người họ lại phát triển nhanh đến thế. Tính đến hôm nay mới chỉ có mấy ngày chứ? Rốt cuộc là Lục Duy Chân lợi hại hay sư phụ cậu ta lợi hại đây?
***
Hoàng hôn dần buông xuống khoảnh sân tĩnh lặng.
Hai thầy trò đã dọn xong bàn ghế bát đũa, ngồi sẵn tại chỗ chờ ăn.
Tuy đang nghịch điện thoại nhưng Lâm Tĩnh Biên vẫn có thể thấy rõ, cứ một lát sư phụ mình lại ngẩng đầu nhìn vào bếp một lần.
Cậu ta nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, bỏ điện thoại xuống nói: “Thầy à, con có thể hỏi một vấn đề không?”
“Hỏi đi.”
“Thầy thích Lục Duy Chân ở điểm nào?”
Trần Huyền Tùng liếc cậu ta, tỏ vẻ không muốn chia sẻ.
Lâm Tĩnh Biên: “…”
Cậu ta lại nói tiếp: “Thật ra con thấy rất chi là khó hiểu. Nếu như nói về xinh đẹp thì Hành Yên sư thúc cũng xinh đẹp. Nói về dáng người thì Hành Yên sư thúc càng đâu có thua. Đảm đang hiền huệ? Chẳng có cô gái nào đảm đang hiền huệ hơn Hành Yên sư thúc. Hơn nữa thầy và sư thúc quen biết nhau bao nhiêu năm, hiểu rõ gốc rễ của đối phương, quan trọng nhất là sư thúc một lòng trung trinh với thầy. Còn thầy với Lục Duy Chân thì sao, hai người mới quen nhau được mấy ngày chứ? Thế mà thầy nhất định từ chối Hành Yên sư thúc. Bây giờ đùng một phát liền đồng ý ngay?”
Trần Huyền Tùng: “Mọi sự so sánh đều là khập khiễng, cô ấy hoàn toàn không giống những người khác.”
“Không giống chỗ nào?”
Trần Huyền Tùng nhìn cậu ta, tiếp tục yên lặng. Đây là thái độ không muốn nói nữa.
Lâm Tĩnh Biên phục luôn, không phải mới yêu đương được có một ngày à? Chưa chi đã bênh chằm chặp. Đúng là yêu vào cái mụ mị cả đầu óc…
Đúng lúc này, Lục Duy Chân bưng thức ăn đi từ bếp ra, thầy trò hai người lập tức im bặt. Trần Huyền Tùng nói nhỏ: “Đừng nhắc đến Khương Hành Yên trước mặt cô ấy.”
Lâm Tĩnh Biên: “… Ồ.”
Tâm trạng cậu ta hơi khó tả.
Xem đi, cũng có một ngày người sư phụ luôn ý chí kiên định, quang minh cương nghị của cậu ta lại trở nên cẩn thận với phái nữ như vậy.
Lục Duy Chân bưng thức ăn ra sân, thấy Trần Huyền Tùng ngồi ở bàn, rõ ràng đang cầm điện thoại nhưng lại nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên. Tuy anh không cười, chỉ yên lặng nhìn cô, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh rất khác với mọi người.
Mặt Lục Duy Chân nóng bừng, cúi đầu né tránh. Đợi cô xếp xong thức ăn, Trần Huyền Tùng cũng dời mắt đi.
Rõ ràng đang ở cùng một chỗ, ngồi cách nhau gang tấc, nhưng lại như nằm trên hai đầu dây điện, cô bị buộc chặt ở đầu này, mà anh thì chỉ lặng yên nắm lấy đầu kia.
Trong bữa cơm, có Lâm Tĩnh Biên mồm năm miệng mười nên bầu không khí khá hài hoà. Hai người cũng có thể trò chuyện thoải mái như mọi ngày mà không hề lúng túng.
Chẳng qua sau khi ăn cơm xong, ông trời không chiều lòng người, mây đen kéo đến, vài hạt mưa tí tách rơi xuống.
Thế là dự định ra ngoài hít thở không khí, tránh cảnh phải ở một mình với anh trong không gian nhỏ hẹp của Lục Duy Chân đã tiêu tùng.
Thấy Lâm Tĩnh Biên đã mang bát đi rửa, ngoài trời là làn mưa bụi tí tách, cô đứng dưới mái hiên, vẫn không chịu nhìn đối phương, chỉ nói: “Mưa rồi, em về trước đây.”
Trần Huyền Tùng lơ đễnh “Ừ” một tiếng.
Anh trả lời dứt khoát vậy ư? Lục Duy Chân không biết cảm xúc trong lòng của mình là gì. Cô xoay người muốn rời đi.
Còn chưa kịp cất bước thì cánh tay đã bị người phía sau túm lấy.
Cả cánh tay cô khẽ run lên, vừa quay đầu lại liền bắt gặp nụ cười của anh.