Bán Tinh

Chương 34: Người ỷ lại (1)



Tác giả: Đinh Mặc

Biên tập: B3

Lúc Lục Duy Chân kịp phản ứng thì đã thấy mình ngây người nhìn vào tường một lúc lâu rồi.

Cô lắc mạnh đầu, nhưng dư vị mà những nụ hôn Trần Huyền Tùng lưu lại trên môi, trên má vẫn lúc ẩn lúc hiện. Đó là một loại hương vị rất khó để diễn tả thành lời, nó cũng chẳng phải vị ngọt, bởi nào có miệng của ai lại có vị ngọt cơ chứ?

Chỉ là thật sự có loại ảo giác như bị người ta đánh dấu chủ quyền.

Cô lê bước đi vào phòng vệ sinh, ngẩng đầu nhìn mình ở trong gương, môi đã hơi sưng rồi.

Lần đầu tiên mà anh đã… dùng sức mạnh đến vậy.

Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, dường như đôi môi đã hạ nhiệt bớt, nhưng làn da toàn thân cô vẫn nóng rực.

Cô ngã ra giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà.

Một lúc lâu sau, cô tự lẩm bẩm một mình: “Thế mà lại bị hôn, còn là một người bắt yêu nữa chứ…”

“Rối rắm quá… anh ấy cũng thật biết hôn.”

“Liệu mẹ mình có đánh chết mình không nhỉ?”

“Tại sao có thể vừa nói đã hôn chứ? Làm người ta không kịp phản ứng! Đúng là… ức hiếp người khác mà.”

Không biết bao lâu trôi qua, cô khẽ thở dài.

***

Tới gần nửa đêm, Lục Duy Chân xuống lầu.

Từ trước đến nay Hứa Gia Lai luôn là người kiếm một tiêu ba, gần đây cô ấy hứng chí lên, vung tay mua một chiếc ô tô nhỏ, trở thành người duy nhất trong ba người có xe. Vì đang muốn khoe khoang nên nhất định đòi đến tận nơi đón người đẹp.

Vậy nên cảnh mà Lục Duy Chân nhìn thấy đó là, Hứa Gia Lai gác khuỷu tay trắng nõn thon thả lên cửa xe, giữa nửa đêm mà còn đeo kính mát, cứ như sợ mắt tinh quá rồi phải đeo kính cho bớt tinh đi.

Cao Sâm to cao lừng lững thì lại ngoan ngoãn ngồi im ở ghế phụ lái, như cục cưng mà Hứa Gia Lai bao nuôi.

Thấy hai người họ, tâm trạng rối bời của Lục Duy Chân liền khá hơn nhiều.

Cô ngồi vào xe, Hứa Gia Lai hỏi luôn: “Lục lão bản, hôm nay đến chỗ tên thợ mộc hoà thượng đó thế nào?”

Lục Duy Chân hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó vẫn bình tĩnh đáp: “Cũng khá ổn, bây giờ mình là bạn tốt của thầy trò họ.”

“Bạn tốt?” Hứa Gia Lai nói đầy ẩn ý, quay sang nhìn Cao Sâm.

Lục Duy Chân căn bản không trông thấy hành động của hai người họ, bởi cô còn bận thất thần nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.

Chẳng mấy chốc xe đã đến quán ăn đêm quen thuộc. Hứa Gia Lai khoa trương phanh kít chiếc xe đỏ giá 8 vạn tệ (~300 triệu VNĐ) của mình ngay sát quầy hàng, ai không biết còn tưởng chiếc xe mà cô ấy đang lái là xe Porsche ấy chứ.

Ba người lại gọi một đống đồ ăn như thường lệ, dù sao bất kể gọi nhiều đến đâu thì cuối cùng Cao Sâm đều có thể ăn hết.

Cao Sâm nói về công việc mới đã làm được hơn một tháng của anh ta —— shipper giao đồ ăn.

“Kiếm được khoảng bao nhiêu?” Hứa Gia Lai tò mò hỏi.

Cao Sâm cười cười, giơ tám ngón tay lên.

Hứa Gia Lai: “8000 tệ? Bé ngoan, chỗ này cũng gần bằng một phần ba thu nhập hàng tháng của mình rồi đấy! Chú em quả là có tiềm năng!”

Rốt cuộc thì người thứ hai trong số ba người họ cũng sắp thoát nghèo rồi. Thật là vẻ vang.

Cao Sâm gật đầu, gương mặt cũng đầy vui mừng: “Mình cũng đoán mình sẽ kiếm được rất khá mà.”

Hứa Gia Lai hiểu rõ, thể lực của Cao Sâm rất tốt, lại chăm chỉ, đương nhiên là sẽ kiếm được nhiều tiền.

Cao Sâm hỏi Lục Duy Chân: “Lục lão bản muốn đi không?”

Lục Duy Chân: “Hả?”

Hứa Gia Lai xem mặt đoán ý, biết cô vừa mới thất thần thì thầm thở dài, nhắc lại: “Cao Sâm nói cậu ấy làm shipper giao đồ ăn, một tháng kiếm được 8000, không phải cậu định xin nghỉ việc à? Có muốn cùng làm không?”

Lục Duy Chân: “Kiếm được nhiều vậy sao? Có chứ, Cao Sâm, cậu kể kỹ hơn xem nào.”

Cao Sâm gật đầu, kể lại đầu đuôi mọi việc, từ lúc một người nhân viên tạp vụ giới thiệu công việc này cho mình ra sao, cho tới lúc anh ta đến công ty kia, ký hợp đồng, rồi tập huấn đơn giản thế nào, mỗi ngày nhận bao nhiêu đơn…

Hứa Gia Lai không có hứng thú gì với việc này, bởi sao có chuyện một vũ công múa cột như cô ấy sẽ phải lưu lạc tới bước đường phải làm công việc tay chân để kiếm tiền cơ chứ.

Hứa Gia Lai vùi đầu ăn xiên nướng, đột nhiên chú ý tới ánh mắt của Cao Sâm.

Cô ấy lặng lẽ nhìn về phía Lục Duy Chân.

Chỉ thấy Lục Duy Chân đâu có nghe được câu nào, trên tay cầm một xiên nướng nguội ngắt, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt bàn, dáng vẻ như mất hồn mất vía.

Hứa Gia Lai thầm nghĩ không ổn, ra hiệu cho Cao Sâm tiếp tục kể chuyện. Còn mình thì từ từ tiến lại gần Lục Duy Chân, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”

Lục Duy Chân lơ đễnh: “Nghĩ xem rốt cuộc anh ấy…” Nói đến đây thì im bặt.

Hứa Gia Lai lùi về chỗ cũ, Cao Sâm cũng ngừng nói.

Ba người trố mắt nhìn nhau.

Lục Duy Chân: “Cao Sâm, cậu nói tiếp đi, mình nghe đây.”

Hứa Gia Lai nói: “Lục lão bản, cậu tỉnh lại đi.” Cao Sâm cũng mang vẻ mặt nặng nề, muốn nói lại thôi.

Lục Duy Chân nâng cốc bia lên, cụng ly với họ rồi ngửa đầu uống cạn, nói: “Mình thì có thể gặp chuyện gì được cơ chứ, đừng có lải nhà lải nhải nữa. Đợi mai mình xin nghỉ việc xong sẽ lập tức đi phỏng vấn làm shipper.”

Hứa Gia Lai và Cao Sâm nhìn gương mặt đã đỏ bừng của cô, yên lặng quay sang nhìn nhau.

***

Ngày hôm sau, Lục Duy Chân vẫn đi làm như bình thường. Chỉ là do trằn trọc mãi không ngon giấc nên hai vành mắt cô thâm quầng.

Vừa ngồi xuống bàn, cô chợt nghe thấy tiếng giày cao gót đầy ác mộng quen thuộc tiến về phía mình, cũng phải vài ngày rồi chưa được nghe.

Lục Duy Chân lười không buồn ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục gõ bàn phím. Cho đến khi người kia đứng lại, dùng tay gõ gõ vào mặt bàn, cô mới ngẩng đầu, hờ hững nhìn chị ta.

Khi bắt gặp ánh mắt của Lục Duy Chân, Chu Doanh đột nhiên khẽ rùng mình. Thầm nghĩ không biết bắt đầu từ khi nào con bé này đã trở nên khó trị như thế? Đúng rồi, chính là từ lúc cô ta bám được vào Chu Hạc Lâm, từ đó càng ngày càng tỏ ra phách lối. Nhưng bây giờ ấy hả… Chu Doanh cười khẩy, tối qua chị ta nhận được điện thoại của Chu Hạc Lâm, một tràng mắng chửi đổ ập xuống: “Cô quản lý nhân viên kiểu gì đấy? Dạo này báo cáo làm việc của Lục Duy Chân quá tệ, thái độ làm việc cũng không ra gì, cô không biết đường nhắc nhở à? Liệu mà dạy dỗ cô ta cho đàng hoàng, nếu còn không thay đổi thì cho cô ta cút.”

Chu Doanh sững sờ giây lát, ngay sau đó thì như mở cờ trong bụng.

Thế này chẳng phải chứng tỏ hai người họ đã rạn nứt rồi sao, Chu Hạc Lâm đang ám chỉ, bảo chị ta làm khó Lục Duy Chân đây mà. Vậy nên sáng nay chị ta rất nóng lòng chạy đến hạnh hoẹ cô.

“Lục Duy Chân, ba bản báo cáo cô nộp gần đây đều không được.” Chu Doanh nói, “Có làm cẩn thận không đó? Cầm về viết lại đi, trước buổi sáng ngày mai phải nộp bản mới lên.”

Thật ra cả ba bản báo cáo này đều được viết khá tốt, Chu Doanh đặt tay lên trước ngực tự hỏi tự trả lời, đương nhiên biết rõ Lục Duy Chân chính là người giỏi nhất trong số những nhân viên mới. Nhưng đây chẳng phải chính là điều khiến người khác càng ghét con bé này hơn sao? E là hôm nay cô ta phải làm suốt đêm rồi.

Nào ngờ Lục Duy Chân vẫn hờ hững nhìn lại, cười cười lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy, vứt toẹt xuống trước mặt chị ta: “Không làm.”

Không… không làm?

Chu Doanh cứ ngỡ mình đã nghe lầm, đang định nổi khùng lên thì chợt liếc thấy bốn từ viết hoa in đậm trên tờ giấy, vừa nhìn liền ngây ngẩn.

“ĐƠN XIN NGHỈ VIỆC.”

Giọng nói thản nhiên của Lục Duy Chân vang lên bên tai chị ta: “Tìm người khác đến mà phục vụ, tôi ấy à, tôi phải trèo lên chỗ cao hơn, không rảnh. Còn nữa, nói với thằng đần đứng sau lưng chị, nói hắn ta đã xấu còn béo, già như trái cà, xách giày cho tôi còn không xứng mà còn đòi tán tỉnh tôi?”

Chu Doanh há hốc mồm, cứng họng không thốt ra được câu nào.

***

Tuy đã nộp đơn xin nghỉ nhưng Lục Duy Chân vẫn phải làm thêm mấy ngày để bàn giao công việc, cô tiếp tục ngồi lại đến lúc hết giờ mới đi.

Không hiểu sao lúc xuống lầu cô lại thấy hơi hồi hộp.

Đúng như dự đoán, vẫn là bầu trời chiều đó, vẫn ở cạnh vườn hoa đó, vẫn cùng một người đó, an tĩnh đứng chờ cô.

Hết chương 34.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com