Bạch Thời Miểu

Chương 8



Cha ta khóc lớn một trận, nói ơn lớn chưa báo mà ân nhân đã gặp chuyện không may, bảo ông còn mặt mũi nào mà sống tiếp.



Mẹ nói, Thời Miểu vẫn còn đó, để Tu Ngôn cưới Thời Miểu, cũng coi như báo ơn rồi.



Cha ta nín khóc.



Mẹ ta hỏi ta có đồng ý không.



Ta nói được.



Lúc đó, tình cảm của ta đối với Bạch Thời Miểu chưa đến mức thích, nhưng cũng không ghét một cô bé hay cười.



Thế là cha mẹ đến nhà, nói chuyện cưới xin với Bạch Thời Miểu.



Bạch Thời Miểu đồng ý.



Khi đó, vì hai đứa còn nhỏ tuổi, nên chuyện cưới xin chỉ là ước hẹn miệng, chưa chính thức đính hôn.



Sau này, ta thi đỗ tú tài.



Mẹ ta liền có chút hối hận.



Bà nói ta tiền đồ rộng mở, sau này nhất định có thể cưới được người vợ môn đăng hộ đối, cưới Thời Miểu...



Ta biết mẹ muốn nói gia thế của Thời Miểu đã không còn xứng với ta nữa, cưới nàng là ta chịu thiệt.



Cha ta đã quát mắng mẹ ta.



Nói làm người sao có thể nói lời không giữ lời.



Ta đồng tình với quan điểm của cha.



Ta và Thời Miểu cũng xem như thanh mai trúc mã, biết rõ gốc gác, cưới nàng cũng không có gì không tốt.



Sau này, sơn trưởng của Nhạc Vân Thư Viện để mắt đến ta, nhận ta làm đệ tử duy nhất.



Cha mẹ ta vui mừng khôn xiết.



Vị sơn trưởng đó có danh vọng rất cao trong giới học giả, ta bái ông làm thầy, chắc chắn sẽ một bước lên mây.



Mẹ ta lại nhắc lại chuyện cũ.



Nói Bạch Thời Miểu gia thế quá thấp.



Cách báo ơn có rất nhiều, không nhất thiết phải cưới đối phương.



Lần này cha ta không quát mắng mẹ nữa, nhưng cũng không tán đồng lời bà nói.



Ta thì lại không nghĩ nhiều như vậy.



Lúc đó, ta một lòng chú tâm vào việc học, chẳng có cảm giác gì với chuyện tình cảm nam nữ.



Cho đến khi ta quen biết con gái của sư phụ, Nhạc Vân Lộ.



Ta ở bên nàng ấy, luôn có chuyện không nói hết.



Chúng ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau thảo luận nội dung trong sách, cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau nghiên cứu âm luật.



Dần dần, ta biết được mùi vị của tình yêu, trong lòng nghĩ đến, nhớ nhung đều là Nhạc Vân Lộ.



Ta thấy Nhạc Vân Lộ đối với ta cũng có tình ý.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta vì vậy mà rơi vào đau khổ.



Vì mối quan hệ với sư phụ, ta cũng xem như có chút danh tiếng trong giới học giả.



Nếu ta không cưới Bạch Thời Miểu, mọi người chắc chắn sẽ nói ta bội tín bạc nghĩa, uổng danh quân tử.



Người đọc sách coi trọng nhất là danh tiếng.



Ta không thể để mình mang tiếng xấu.



Thế là ta đau lòng cắt đứt tình cảm vừa mới chớm nở, mua một căn nhà ở Kỳ Thành, chính thức định ngày đính hôn và thành thân.



Sau đó, sư phụ đột ngột qua đời vì bệnh, trước lúc lâm chung, đã giao phó cả Nhạc Vân Thư Viện và Nhạc Vân Lộ cho ta.



Nhạc Vân Lộ khóc đến đau lòng muốn chết, nói nàng chỉ còn lại một mình ta.



Tim ta như bị một bàn tay bóp nghẹt, đau đến gần như nghẹt thở.



Giây phút đó, ta đột nhiên nảy sinh oán hận với Bạch Thời Miểu.



Nếu không phải vì nàng, ta nhất định sẽ cưới Nhạc Vân Lộ, chăm sóc nàng ấy thật tốt, không để nàng ấy đau lòng như vậy.



Nhưng bây giờ, ta ngay cả tư cách ôm nàng vào lòng dỗ dành cũng không có.



Ta đã nói hết với Nhạc Vân Lộ những việc ta bất đắc dĩ phải làm.



Nàng càng đau lòng hơn.



Đuổi ta ra khỏi nhà nàng.



Ta như một con thú bị nhốt, lảng vảng bên ngoài cửa nhà nàng rất lâu, cũng không nghĩ ra được cách giải quyết nào.



Bạch Thời Miểu đến.



Vẫn thân mật ngọt ngào gọi ta là Ngôn ca ca.



Ta lại rất lạnh nhạt với nàng.



Nàng không biết, ta vì cưới nàng mà đã từ bỏ một cô nương tốt đẹp đến nhường nào.



Cha của cô nương ấy đối với ta ơn nặng như núi, cô nương ấy cùng ta tâm đầu ý hợp.



Ta lại vì lời hứa mà phải từ bỏ tất cả.



Ta chẳng hề có chút mong đợi nào đối với việc thành thân.



Ta lấy cớ công việc ở thư viện bận rộn, để Bạch Thời Miểu tự mình chuẩn bị chuyện thành thân.



Bạch Thời Miểu hình như có chút không vui.



Nhưng ta không quan tâm.



Ta vốn dĩ chẳng có tình cảm gì với nàng, nàng tức giận hay không ta chẳng hề bận lòng.



Vân Lộ biết ta sắp đính hôn, muôn vàn ý niệm đều hóa tro tàn, nhảy thẳng xuống sông.



Sau khi ta cứu nàng ấy lên, cả người đều run rẩy.



Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, nàng ấy đã mất mạng rồi.



Ta đưa nàng ấy về nhà.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com