Bạch Thời Miểu
Trên bàn, bức tranh "Hàn Mai Ánh Tuyết" đã bị nước mắt làm ướt một mảng, mực nhòe đi, giống như cuộc đời trái đạo đức của họ.
Ta nghĩ ngợi, rồi cầm bút viết mấy chữ lên bức tranh:
——Sau này, không cần phải lén lén lút lút nữa.
Tha thứ cho đứa con gái thợ săn như ta không biết dùng lời lẽ uyển chuyển.
Không viết "trai trộm gái đĩ" đã là nể mặt họ lắm rồi.
Ta đặt bút xuống, để canh thiếp lên bức tranh, quay người rời đi.
11
Hai ngày sau, ta theo xe ngựa chở dược liệu rời khỏi Kỳ Thành.
Nhìn thành trì ngày càng xa dần, ta không có chút buồn bã ly biệt nào.
Chỉ có niềm mong đợi vô hạn vào tương lai.
12
Tám năm sau, ta chính thức trở thành đại phu khám bệnh tại Tề Thiện Dược Đường ở Phong Thành.
Sư phụ bày một bàn tiệc rượu trong sân nhỏ để chúc mừng ta.
Lúc rượu ngà ngà say, nhi tử sư phụ đột nhiên tỏ tình với ta.
Hắn cũng là đại phu khám bệnh ở Tề Thiện Dược Đường.
Vì say mê y thuật nên gần ba mươi tuổi vẫn chưa lấy vợ.
Ta vốn định từ chối.
Sư phụ lại ghé tai nói nhỏ với ta: "Con là đại phu... Phu quân mà có lỗi với con, thiếu gì cách xử lý hắn một cách lặng lẽ."
Ta không tin nổi, trợn tròn mắt.
Tề đại phu này có phải con ruột của sư phụ không vậy?
Sư phụ lại nháy mắt với ta.
Ta bật cười.
Phải rồi, ta là đại phu mà.
Trước kia, ta tinh thông dược thảo, bây giờ, ta tinh thông y lý, có gì mà ta không xử lý được đâu.
(Chính văn hoàn),
Phiên ngoại—Lâm Tu Ngôn
1
Hôm đó, sau khi Vân Lộ vừa khóc vừa chạy đi, ta dỗ mãi mới xong.
Vân Lộ nức nở.
"Sư huynh, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?"
"Huynh thích muội, muội cũng thích huynh, tại sao huynh còn muốn cưới người khác?"
Lòng ta cay đắng khôn nguôi.
"Xin lỗi, Vân Lộ."
"Cha của Bạch Thời Miểu từng cứu mạng cha ta, ơn lớn nhường này, nếu ta không báo đáp, thì uổng làm người quân tử."
"Nàng ấy bây giờ là cô nhi, ta cưới nàng ta, chỉ để cho nàng ta một nơi nương tựa, vậy thôi."
Vân Lộ mắt đẫm lệ: "Huynh sẽ không thích nàng ta chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta đảm bảo với nàng, chắc chắn sẽ không.
"Ta sẽ cho nàng ta một đứa con, để sau này nàng ta có chỗ dựa, rồi sẽ để nàng ta về quê cũ ở huyện thành."
Vân Lộ ôm lấy eo ta, lại nức nở.
"Sư huynh, muội biết thích người đã có hôn thê là rất không đúng đạo lý, nhưng muội không kiềm chế được lòng mình."
"Muội chính là thích huynh, dù không danh không phận, muội cũng nguyện ở bên huynh cả đời."
Ta cảm động khôn xiết, ôm chặt lấy nàng.
"Vân Lộ, muội không sai. Là ta có lỗi với muội."
"Giá như ta quen biết muội sớm hơn thì tốt rồi."
Trên đường về nhà, ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Cha ta là một thư sinh, cả đời không thi đỗ tú tài, chỉ có thể dựa vào việc chép sách và viết thư thuê để kiếm chút thu nhập ít ỏi nuôi sống gia đình.
Vì vậy, khi cha ta bị xe ngựa đ.â.m phải, ngất xỉu bên đường, được cha Bạch cứu về, trời đất trong nhà ta như sụp đổ.
Toàn bộ tiền bạc trong nhà ta chỉ đủ mua một thang thuốc cho cha tỉnh lại.
Tiền chữa bệnh sau đó thì không biết trông vào đâu.
Mẹ ta chỉ biết ôm cha khóc nức nở, chẳng làm được gì.
Ta đã đi cầu xin tất cả họ hàng, không ai chịu giúp chúng ta.
Cuối cùng vẫn là cha Bạch ra tay giúp đỡ.
Bác ấy đưa hết thảo dược mà thím Bạch hái trong núi cho mẹ ta, bảo mẹ sắc cho cha uống.
Thím Bạch thậm chí còn cố ý đi hái những loại thuốc đặc trị bệnh của cha ta.
Bệnh của cha ta nhờ vậy mới dần dần khá hơn.
Cả nhà ta đều vô cùng cảm kích bác Bạch thím Bạch.
Bởi vì những thảo dược đó vốn dĩ là để đem bán lấy tiền, đó là một phần thu nhập của nhà họ Bạch.
Sau khi cha ta khỏi bệnh, ông viết một giấy nợ đưa cho bác Bạch, nói sau này nhất định sẽ trả lại số tiền này.
Bác Bạch không nhận.
Sau mấy lần hai bên từ chối qua lại, bác Bạch nói, nếu cha ta thực sự áy náy, có thể dạy chữ cho con gái nhà bác ấy.
Cha ta đồng ý.
Từ đó về sau, Bạch Thời Miểu cùng ta theo cha học chữ, đọc sách.
Nhà họ Bạch chỉ có một cô con gái là Bạch Thời Miểu, nhưng không hề được nuông chiều.
Nàng thường cùng cha mẹ lên núi hái thuốc.
Vì vậy mặt nàng lúc nào cũng đen đen, do rám nắng.
Nhưng răng nàng rất trắng.
Nàng thích cười, mỗi khi cười là lộ ra hàm răng nhỏ trắng bóng.
Ta nói con gái nên cười không hở răng.
Nàng liền lấy tay che miệng, cười đến rung cả vai.
Nàng thường gọi ta rất thân mật là Ngôn ca ca.
Nàng nói cha mẹ không chịu sinh ca ca cho nàng, nên ta chính là đại ca ruột của nàng.
Sau này, cha mẹ nàng lên núi hái thuốc gặp tai nạn, cả hai đều qua đời, nàng trở thành cô nhi.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com