Bạch Thời Miểu

Chương 11



Thế là ta lén đi khám đại phu.



Đại phu nói, ta đã sớm tuyệt tự rồi.



Ta hoàn toàn không dám tin!



Cơ thể ta xưa nay vẫn khỏe mạnh, sao lại tuyệt tự được chứ?



Ta đi khắp các tiệm thuốc lớn nhỏ ở Kỳ Thành, khám qua không biết bao nhiêu đại phu già trẻ, kết quả chẩn đoán của họ đều giống nhau.



Cuối cùng, một vị lão đại phu ở Tề Thiện Dược Đường nói với ta.



Ta đã từng uống thuốc tuyệt tự vào những năm đầu, từ đó về sau, không thể có con nối dõi nữa.



Cách nói này quả thực như chuyện hoang đường.



Sao ta có thể uống thứ đó được?



Những năm này, ta ngay cả cảm lạnh cũng chưa từng bị, thuốc càng chưa uống một bát nào!



Ta nghi ngờ kết quả chẩn đoán của lão đại phu.



Cuối cùng bị người ta đuổi ra khỏi cửa.



Ta muôn vàn ý niệm đều hóa tro tàn.



Mơ màng về nhà.



Ôm Vân Lộ khóc một trận lớn.



Ta giải tán cả ba tiểu thiếp, cũng nói thật tình hình của mình với cha mẹ.



Cha mẹ cũng khóc theo một trận.



Không bao lâu sau, họ cũng buông tay về trời, đến lúc mất, vẫn chưa được nhìn thấy cháu nội.



Ta và Vân Lộ bắt đầu những ngày tháng nương tựa vào nhau mà sống.



Vân Lộ vì nhiều năm u uất, tóc đã sớm bạc trắng.



Nàng không còn đọc sách, không còn vẽ tranh, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không muốn, cả ngày chỉ ngồi nhìn sân nhà ngẩn người.



Ta cứ lặng lẽ ở bên cạnh nàng.



Trong nhà thường xuyên yên tĩnh như một ngôi mộ.



Ta và Vân Lộ như những người già gần đất xa trời.



Chỉ có tiếng cười đùa của trẻ con thỉnh thoảng vọng lại từ nhà bên cạnh mới có thể thoáng thu hút ánh nhìn của hai người.



Vài năm sau, Vân Lộ cũng ra đi.



Ta một mình cô đơn lẻ loi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, mơ mơ màng màng thấy một giấc mơ.



Trong mơ, ta cưới Bạch Thời Miểu, cùng nàng có một đứa con.



Ta không thích nàng.



Vì vậy, nàng vừa có thai, ta liền đuổi nàng về quê.



Ta lòng mang áy náy với Vân Lộ, không chỉ mua căn nhà bên cạnh cho nàng ở, mà vào lúc nhi tử cả lên năm tuổi, còn để nàng mang thai.



Nhi tử sáu tuổi, ta đón nó lên kinh, dạy nó đọc sách viết chữ, học hành.



Ta bảo nó gần gũi Vân Lộ, nhận Vân Lộ làm mẹ nuôi, gần gũi con của Vân Lộ, lấy thân phận huynh trưởng để bảo vệ muội muội.



Nhi tử ban đầu không muốn, vì nó nhớ mẹ ruột của nó.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng thời gian dài, sớm tối bên nhau cuối cùng cũng đánh bại khoảng cách và nỗi nhớ.



Nhi tử thật lòng nhận Vân Lộ làm mẹ nuôi, thân mật gọi nàng là dì Vân.



Vân Lộ lại có đứa con thứ hai.



Gia đình năm người chúng ta sống ở Kỳ Thành rất náo nhiệt, mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.



Ta nghĩ cả đời này của ta, điều tiếc nuối duy nhất là không thể cho Vân Lộ một danh phận.



Để nàng không danh không phận theo ta cả đời.



Trong mơ, cha mẹ dưới sự chăm sóc của Bạch Thời Miểu, qua đời yên lành.



Trong mơ, trên mặt Vân Lộ suốt ngày nở nụ cười, chưa từng có vẻ u sầu.



Trong mơ, các con vẫn luôn ở bên cạnh, từ lúc bập bẹ tập nói, đến khi trưởng thành.



Trong mơ, ta và Vân Lộ cuối cùng cũng đợi được đến ngày Bạch Thời Miểu chết, ta và nàng chính thức kết thành vợ chồng.



Trong mơ, cuộc đời ta đã viên mãn.



Nhưng giấc mơ tỉnh lại, cuộc đời ta lại thê lương đến vậy.



Ta không muốn tỉnh lại, ta muốn quay về giấc mơ, tiếp tục sống cuộc đời tốt đẹp trong mơ.



Nhưng lần này, ta không mơ thấy Vân Lộ, cũng không mơ thấy con cái.



Ta mơ thấy Bạch Thời Miểu.



Mơ thấy nàng một mình vác bụng bầu giặt giũ nấu cơm.



Mơ thấy nàng suýt c.h.ế.t vì khó sinh.



Mơ thấy nàng vì chăm sóc con bị bệnh mà thường xuyên thức trắng đêm.



Mơ thấy mẹ ta thường xuyên chèn ép mỉa mai nàng, nàng lại chưa từng oán trách.



Mơ thấy sau khi nhi tử  bị ta đưa đến Kỳ Thành, nàng thường một mình ngồi trong sân, nhìn ra cổng ngẩn người.



Mơ thấy nàng tận tình chăm sóc cha mẹ ta già yếu, cho đến khi họ qua đời yên lành.



Mơ thấy sau khi cha mẹ ta qua đời, tinh thần nàng hoàn toàn suy sụp, rất nhanh cũng bệnh chết.



Mơ thấy trước khi chết, mắt nàng vẫn luôn nhìn về phía cổng, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, cũng không đợi được người nàng muốn đợi.



Ta mơ thấy hồn nàng lìa khỏi xác, bay về căn nhà ở Kỳ Thành.



Nàng nhìn gia đình ta rộn rã tiếng cười, nghe ta kể cho lũ trẻ nghe chuyện tình yêu son sắt giữa ta và Vân Lộ. Nàng cứ đứng nhìn mãi, nhìn mãi, cho đến khi hồn phách hoàn toàn tan biến.



Ta đột ngột giật mình tỉnh giấc.



Trong khoảnh khắc, ta không phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thực.



Trong mơ, cuộc đời ta mới đẹp làm sao, nhưng cái đẹp đẽ ấy lại được dựng xây trên cuộc đời bi thảm của Bạch Thời Miểu.



Ngoài mơ, tuổi già của ta là một màu tro lạnh, và trong cảnh hiu quạnh đó, lại chẳng có bóng dáng Bạch Thời Miểu.



Ta muốn quay về giấc mơ ấy.



Nhưng con người ta trong mơ, kẻ đã đối xử với người vợ tào khang Bạch Thời Miểu bằng sự ích kỷ, lạnh lùng, bạc tình bạc nghĩa, đã đẩy nàng vào cuộc đời khổ sở không nơi nương tựa, cô độc cho đến lúc lìa đời.



Ta không chỉ uổng danh quân tử, mà còn chẳng đáng làm người.



Nếu giấc mơ kia đã từng là sự thật, vậy thì cảnh tàn úa hiện tại, phải chăng chính là sự báo ứng nặng nề nhất mà ông trời dành cho kẻ trong mơ ấy không?



(Hết phiên ngoại)



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com