Bạch Thời Miểu
Ta sải bước nhanh ra khỏi nhà, đi thẳng đến nhà bà mối.
Hôn sự này ta không định nữa!
Ta phải tự tay lấy lại canh thiếp!
Nhưng bà mối lại nói với ta, sáu ngày trước, Bạch Thời Miểu đã lấy lại canh thiếp rồi.
Ta hoàn toàn ngớ người!
Sáu ngày trước?
Ngày bà mối đưa canh thiếp vốn đã định?
"Sáu ngày trước, không phải vì ngày không tốt lành, nên mới đổi thời gian đưa canh thiếp sao?"
"Không có chuyện đó." Bà mối vỗ đùi một cái.
"Sáu ngày trước là ngày tốt lành nhất trong khoảng thời gian gần đây đấy.
"Ngược lại hôm nay, mọi việc đều không nên làm."
Ta mơ mơ màng màng bước ra khỏi nhà bà mối.
Bạch Thời Miểu vậy mà đã lấy lại canh thiếp, nàng không muốn đính hôn với ta nữa?
Tại sao chứ?
Ta phải đi tìm nàng hỏi cho rõ ràng.
Ta quay về huyện thành, đến nhà Bạch Thời Miểu.
Người mở cửa lại là người lạ.
"Đây không phải nhà của Bạch Thời Miểu sao?
"Tại sao ngươi lại ở trong nhà của nàng ấy?"
Người mở cửa nói đây là căn nhà họ vừa mới mua, là Bạch Thời Miểu bán cho họ.
Ta đột ngột lùi lại một bước.
Bạch Thời Miểu ngay cả nhà cũng bán rồi, nàng còn có thể đi đâu?
Ta mơ màng về nhà.
Cha mẹ ta nhìn thấy ta rất ngạc nhiên.
"Sao con lại về? Không phải mấy ngày trước vừa mới nhờ Thời Miểu mang tiền về sao?"
"Tiền bạc gì?"
Mẹ ta lấy hai tờ ngân phiếu từ ngăn kéo ra đưa cho ta.
"Cha mẹ không thiếu tiền dùng.
"Con với Thời Miểu sắp thành thân rồi, cần dùng tiền nhiều nơi, con cầm ngân phiếu này về đi."
Ta nhận ngân phiếu xem thử, là tiền ta đưa cho Bạch Thời Miểu mấy ngày trước để nàng đi mua sắm đồ dùng thành thân.
Nàng vậy mà lại đưa cho cha mẹ ta.
Xem ra, nàng thật sự không định thành thân với ta nữa.
Nhưng nàng không thành thân với ta, lại bán nhà ở huyện thành đi, nàng có thể đi đâu?
Ta kể chuyện Bạch Thời Miểu biến mất cho cha mẹ nghe.
Cha ta rất sốt ruột, bảo ta mau đi tìm.
Nói nàng là một cô gái mồ côi, không nơi nương tựa, ngay cả đường lui cũng cắt đứt rồi, đừng có mà nghĩ quẩn!
Mẹ ta khuyên giải cha.
Nói đứa bé Thời Miểu tính cách kiên cường, cha mẹ nàng qua đời, nàng cũng không nghĩ quẩn, sao lúc này lại nghĩ quẩn được?
Ta cũng nghĩ vậy.
Về đến Kỳ Thành, việc đầu tiên ta làm là đến thư phòng, chuẩn bị viết vài tờ cáo thị tìm người dán ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bức tranh ta vẽ cùng Vân Lộ vẫn còn trải trên bàn.
Canh thiếp của ta đặt ngay trên bức tranh.
Trên tranh còn có một dòng chữ:
—— Sau này, không cần phải lén lén lút lút nữa rồi.
Bốn chữ "lén lén lút lút", vô cùng mỉa mai đập vào mắt ta.
Ta lập tức cảm thấy mặt nóng ran, vô cùng xấu hổ.
Hóa ra, Bạch Thời Miểu nàng biết hết mọi chuyện.
Cho nên nàng mới lạnh lùng khó chịu với ta.
Cho nên nàng mới không từ mà biệt.
Ta vẫn kiên trì tìm nàng nửa năm.
Nửa năm sau, ta mới từ bỏ.
Ta nghĩ nàng chắc chắn đã rời khỏi Kỳ Thành, đi đến nơi khác.
Nửa năm sau nữa, ta cưới Vân Lộ.
Giây phút mở khăn trùm đầu, nhìn gương mặt đỏ ửng vì ngượng, ánh mắt đong đầy tình cảm của Vân Lộ, đáy lòng ta vẫn thấy may mắn.
May mắn Bạch Thời Miểu đã đi rồi.
May mắn ta và Vân Lộ cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.
Sau khi kết hôn, ta và Vân Lộ sống những năm tháng sắt cầm hòa hợp, rất tốt đẹp.
Điểm duy nhất chưa hoàn hảo là, Vân Lộ mãi vẫn chưa mang thai.
Mẹ ta thúc giục rất gấp.
Bản thân Vân Lộ cũng rất sốt ruột.
Thế là ta đưa nàng đi khám đại phu.
Đại phu nói Vân Lộ đời này không thể có con được nữa.
Sét đánh ngang tai!
Vân Lộ suýt nữa khóc ngất đi.
Ta ôm nàng dỗ dành rất lâu, nói với nàng không có con cũng không sao, chỉ cần hai chúng ta sống tốt, còn hơn bất cứ thứ gì.
Chuyện này giấu được hai năm, thực sự không giấu được nữa.
Mẹ ta ép ta nạp thiếp.
Nói nhà họ Lâm không thể tuyệt tự ở đời ta.
Ta cương quyết từ chối.
Ta đã hứa với Vân Lộ một đời một kiếp một đôi người, sao có thể nạp thiếp?
Cứ như vậy gắng gượng thêm hai năm, sức khỏe của cha mẹ ta đều không còn tốt lắm.
Mẹ ta lấy cái c.h.ế.t ra ép buộc, nói ta không để lại người nối dõi cho nhà họ Lâm, họ c.h.ế.t cũng không thể nhắm mắt.
Bất đắc dĩ, ta nạp thiếp.
Vân Lộ tuy không phản đối, nhưng trên mặt nàng từ đó không còn nụ cười nữa.
Ta tự thấy có lỗi với Vân Lộ, vì vậy chỉ chung phòng với tiểu thiếp vào những ngày thích hợp để thụ thai, những lúc khác đều ở bên cạnh Vân Lộ.
Nhưng tiểu thiếp cũng không có thai.
Ta lại liên tiếp nạp thêm hai tiểu thiếp nữa.
Nhưng người nào cũng không có thai.
Lúc này ta mới nhận ra, vấn đề có thể nằm ở ta.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com