Thẩm Trường Phong bị Dương Phàm Nhi chặn trước cửa nhị viện, nàng mặc hồng y tân nương, vẻ kiên cường nhưng lại phảng phất bất an.
"Tướng công, sắp phải ra kính rượu khách rồi, chàng định đi đâu vậy?"
Thẩm Trường Phong vẫn luôn thích vẻ mạnh mẽ anh khí của nàng, khác hẳn mọi nữ tử hắn từng gặp.
Hai tháng bị giam cùng nhau, tình cảm dâng trào, phạm phải sai lầm, sau đó nàng lập tức dùng công trạng cầu hôn.
Tướng quân còn đích thân dâng tấu, hôn chỉ rất nhanh ban xuống.
Hắn buộc phải cưới, lại còn phải cưới một cách vui vẻ.
"Ý Nồng đến rồi, ta ra xem nàng còn định ầm ĩ đến bao giờ, tránh làm hỏng đại sự của chúng ta."
Thẩm Trường Phong cố ý hạ giọng, lại còn vuốt thẳng cổ áo, ra vẻ chẳng vội vàng gì.
Dương Phàm Nhi vốn kiêu ngạo, ban đầu chủ động cầu thân đã là hạ mình, vậy mà hôm nay thành thân, hắn lại muốn đi gặp người đàn bà bị hắn ruồng bỏ?
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Nàng tái mặt hỏi: "Chẳng lẽ nàng ta còn muốn quay về?"
Bên cạnh Thẩm Giao cũng phụ họa.
"Đúng đó ca, cái loại phụ nữ như Lăng Ý Nồng, suốt ngày ra ngoài chẳng biết xấu hổ, còn muốn quay về làm tẩu tẩu của muội sao? Mấy hôm trước kỹ nữ ở Tiêu Dao Lâu đến khám bệnh, nàng ta cũng dám tiếp đón, đừng để mang bệnh bẩn về đây đấy!"
"Không phải trước giờ muội vẫn gọi nàng là hảo tẩu sao? Nàng còn mua bao nhiêu y phục, trâm cài cho muội?"
Thẩm Giao che miệng cười:
"Ai bảo nàng ta ngốc, muội gọi một tiếng hảo tẩu là nàng ta mua cái này cái kia cho muội ngay, đúng là tiện! Còn suốt ngày khuyên muội đọc sách quản gia, nếu không phải vì nàng ta có ít tiền thì muội chẳng thèm để ý đến!"
Thẩm Giao còn chưa nói hết, "bốp" một tiếng, mặt đau rát.
"Ca... huynh dám đánh muội?" Thẩm Giao không thể tin nổi.
Thẩm Trường Phong nhíu mày: "Dù sao Ý Nồng cũng sống với muội và mẫu thân năm năm, đối xử không tệ, sao muội có thể nói xấu sau lưng nàng?"
Thẩm Giao tức giận hét lên: "Huynh cũng đâu thích cái dáng vẻ cao ngạo của nàng ta! Nếu không phải vì muốn ra trận, huynh có cưới nàng không? Bọn muội chẳng qua thấy huynh chịu thiệt, lấy phải một nữ nhân vô dụng, nên mới giúp huynh trút giận thôi!"
Nói xong, Thẩm Giao giận dữ bỏ chạy, Thẩm Trường Phong đứng ngẩn ra tại chỗ.
Trong lòng có tiếng nói vang lên: Ta chưa từng không thích Lăng Ý Nồng.
Nhớ lại chuyện xưa, hắn chỉ thở dài: "Sau này ta sẽ đối tốt với nàng."
Tấm thiệp cưới ấy đã kích thích nàng, đoán chừng lần này đến đã biết rút kinh nghiệm, sẽ không gây chuyện nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy thì, cho nàng một cơ hội nữa vậy!
Ta dắt theo Minh Nhi bước vào phủ họ Thẩm, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Đặc biệt là Thẩm Trường Phong, ánh mắt hắn nhìn ta vừa phức tạp, như có chút áy náy, lại như thở phào nhẹ nhõm.
Khắp phủ Thẩm treo đầy lụa đỏ, trên bàn là những tách trà, điểm tâm tinh xảo thượng hạng. quà cưới xếp dài trên bàn lớn, sơ sơ ước lượng cũng tiêu tốn không dưới vạn lượng bạc.
Ngày ta gả vào, mọi thứ đều giản đơn, toàn dựa vào của hồi môn để chống đỡ thể diện, phủ Thẩm chẳng tốn đến một ngàn lượng.
Lần này vì là hôn sự được ban tặng, e rằng ngay cả gia sản tích góp cũng mang ra tiêu hết rồi.
Chắc lương bổng của Thẩm Trường Phong và Dương Phạn Nhi cũng chẳng chống đỡ nổi bao lâu.
Thẩm Trường Phong đặt chén rượu kính khách xuống, bước đến trước mặt ta, ngẩng cằm, ánh mắt kiêu ngạo:
"Còn biết quay về à? Sau này không được ghen tuông vô cớ như vậy nữa!"
Ta ngẩn người, hắn đang diễn tuồng gì đây?
Thấy ta không đáp, Thẩm Trường Phong tiếp tục trách móc:
"Ta vốn đã không đồng ý chuyện nàng mở y quán. Một nữ nhân trong khuê phòng suốt ngày lộ mặt ngoài đường, khám bệnh cho đám người lộn xộn là không đúng mực. Phụ thân nàng y thuật tầm thường, nàng thì làm sao xứng với hai chữ 'thầy thuốc'?"
Lời hắn nói vô cùng đanh thép.
Ta lạnh lùng cười nhìn hắn: "Thẩm Công tử hiểu lầm rồi, ta đến không phải để hòa giải."
Thẩm Trường Phong cau mày kinh ngạc:
"Chẳng lẽ nàng muốn tái giá? Với tính cách tẻ nhạt của nàng, lại là phụ nữ bị bỏ, ai thật lòng muốn cưới nàng chứ?"
Thì ra trong lòng hắn, ta lại hèn kém đến vậy?
Lúc cầu hôn, hắn nói ta đoan trang hiền thục, xứng làm vợ hiền mẹ tốt, đời này có được người vợ như ta thì còn cầu gì nữa?
Lúc bị điều đi chinh chiến, hắn thề sẽ tìm cho được "Hộ tâm liên", rồi giành lấy chức sắc, bảo vệ ta cả đời chu toàn…
"Giờ nàng đã hai mươi ba, không ai dám cưới nữa đâu, trừ khi nàng muốn làm thiếp!
"Đã là làm thiếp, sao không về làm thiếp của Thẩm gia?"
Sau lưng ta vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
"Từ chính thất thành thiếp, Thẩm Phó tướng đúng là uy phong thật đấy!"