Bạch Nhật Mộng Tưởng Gia

Chương 4



Chuyện ta hưu phu lan truyền khắp kinh thành, nửa thành đều bàn tán xôn xao.

Có người nói ta tự cho mình thanh cao, sớm muộn cũng sẽ hối hận; cũng có người chửi mắng hai kẻ kia gian dâm vô sỉ, đuổi cả chính thất đi.

Ta chẳng hơi đâu quan tâm, chỉ cùng Minh Nhi thuê một căn nhà tứ hợp viện rồi cải tạo thành y quán rộng rãi.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Đặt tên là "Hạnh Lâm Đường".

Phụ thân ta từng là ngự y trong cung, vì không chịu giúp một vị quý nhân giả mang thai nên bị vu là lang băm, bị đuổi khỏi cung.

Từ nhỏ ta đã quen thuộc với các chứng bệnh kín của nữ nhân.

Nhưng bệnh kín của nữ tử thì không thể công khai.

Năm ấy, có một sản phụ khó sinh chảy m.á.u không ngừng, cầu xin cha ta cứu mạng.

Nàng ấy kêu đau quá, xin cha ta giúp đỡ.

Ta cứng đầu dìu nàng vào cửa, cha ta đành phải giúp nàng xoay ngôi thai, sinh được đứa bé.

Nàng không còn đau nữa, nhưng phu quân nàng lại mắng nàng không biết liêm sỉ, nói nàng đã làm nhơ thân mình. 

Nàng nhảy sông tự vẫn.

Cha ta bị kiện, bị giam vào ngục. 

Trước lúc lâm chung, Thẩm Trường Phong quỳ xuống cầu hôn, thành tâm khẩn thiết.

Sau khi gả đi, ta đề nghị mở y quán thì bị mẹ chồng lấy cái ch&t ra uy hiếp, Thẩm Trường Phong cũng viết thư quở trách, đành phải từ bỏ.

Nay ta không muốn làm con dâu nhà ai nữa, tất nhiên cũng không cần e ngại gì.

Ta muốn các nàng không còn đau, cũng không cần phải ch*t nữa.

"Tiểu thư, lỡ như không ai dám đến thì sao ạ?"

Minh Nhi buồn rầu đứng ngoài cửa đếm kiến, chợt nghe tiếng động ngoài cửa.

Một nam tử cao lớn mang theo hơi thở gió cát, như thể đã mang theo cả ngọn gió hoang dã của Mạc Bắc vào y quán nhỏ bé này.

"Công tử xin dừng bước, nơi này chỉ tiếp đón nữ tử." Minh Nhi run rẩy chặn đường.

Nam tử ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi cung kính hành lễ.

"Đây là trưởng tỷ trong nhà ta, phiền cô nương chăm sóc."

Ngày hôm sau: "Đây là di mẫu trong nhà, phiền cô nương."

"Đây là biểu cô trong nhà..."

"Đây là bà tử trong nhà..."

Chỉ trong vài ngày, nam tử ấy dường như đã đưa hết các nữ nhân có chút quan hệ thân thích đến khám bệnh, mỗi lần đều đưa thù lao khiến người ta khiếp vía.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có khi là ngọc bội vô giá, có khi là một rổ nhỏ thỏi vàng, có khi là y thư bí tàng trong hoàng cung...

Sau mỗi lần ta khám xong, sẽ phát hiện củi trong viện đã được chẻ gọn, chum nước đã đầy.

Đến cả mái nhà bị mèo hoang giẫm sập mấy hôm trước cũng đã được sửa xong.

Suýt nữa cả quần áo trong thùng cũng bị phơi giúp luôn rồi.

Hắn lặng lẽ sửa sang tiểu viện này, dần dần có dáng dấp của một ngôi nhà.

Ta bất đắc dĩ hỏi: "Công tử, rốt cuộc ngài khó chịu chỗ nào? Tuy ta là nữ y, nhưng cũng biết sơ về thương tích do binh khí."

Ngày nào hắn cũng đến, cánh tay rắn rỏi đầy vết thương do đao kiếm, hẳn cũng là người trong quân đội.

Ta nghi hắn có bệnh khó nói, không tiện mở lời, nên mới như vậy.

Nam tử trầm mặc một lát: "Tâm bệnh."

...

Ta sững người, Minh Nhi thì giận dữ chạy đến.

"Tiểu thư, cái tên Thẩm lang sói kia còn dám gửi thiệp mời hôn lễ cho người đấy! Bà già kia còn nói gì mà nể tình xưa cũ, không tính toán việc tiểu thư ra ngoài lộ mặt, đặc biệt dặn chúng ta nhân cơ hội tiệc cưới mà kiếm khách chữa bệnh, tức ch&t đi được!"

Ta cười lạnh, nhận lấy thiệp cưới: "Vừa hay, sổ nợ mấy năm nay cũng nên tính cho rõ.

"Minh Nhi, đi thuê vài người đến chuẩn bị vận chuyển đồ."

...

Thẩm phủ náo nhiệt người ra người vào, Thẩm Trường Phong lại một mình ngồi trong viện bực bội uống rượu.

Gần đây Lăng Ý Nồng yên ắng quá mức, trước đây mỗi tháng đều viết thư cho hắn.

Dù lần này có làm tổn thương thể diện nàng, thì qua từng ấy ngày, cũng nên giận dỗi đủ rồi chứ.

Đột nhiên, tiếng kêu lanh lảnh của Thẩm Giao vang lên từ bên ngoài tường viện.

"Ca ca, Lăng Ý Nồng ấy thật sự đến rồi!"

Thẩm Trường Phong bất giác vui trong lòng, rồi lập tức sa sầm mặt lại.

"Hừ! Nàng biết lỗi rồi à?"

Dám gây ra chuyện hưu phu, đúng là mình chiều hư nàng quá rồi.

"Ca ca, nếu nàng ta thật sự làm ầm lên thì sao? Tân tẩu của đệ không chịu nổi đả kích đâu đó!"

Thẩm Trường Phong lập tức đứng dậy, mắt lạnh băng, bước ra ngoài.

"Đi, ta muốn xem nàng lại giở trò gì!"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com