Từ thuở nhỏ, Minh Nhi đã theo ta lớn lên, da thịt chưa từng bị tổn thương, nay khuôn mặt non nớt sưng vù.
Không chút do dự, ta tiến lên, tát trả một cái.
Người kia thét lên: "Người đâu! Bắt lấy nàng!"
Lúc này, ta mới nhìn rõ, tuy người ấy mặc giáp trụ, mặt mày anh khí, nhưng bụng đã hơi nhô lên thì ra là một nữ nhân trong quân phục.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Mà phu quân ta, năm năm chưa gặp, đang nhẹ nhàng đỡ eo nàng, mặt đầy giận dữ, chau mày nhìn ta:
"Lăng thị? Sao nàng lại vô lễ như vậy?"
Ta cúi mắt nhìn đôi giày chiến mới tinh dưới chân Thẩm Trường Phong.
Khi ấy, ta vội vã, đêm khuya thắp đèn, tay đầy vết kim châm.
Lòng như bị đá lạnh đổ vào, dần dần lạnh lẽo, mọi sự đã rõ ràng.
Tiểu muội Thẩm Kiều chen ra từ đám đông, tức giận trừng mắt nhìn ta:
"Đại tẩu! Sao dám động thủ với Dương tỷ tỷ? Lại còn suốt ngày ra ngoài lộ mặt, không sợ ca ca ta bỏ tỷ sao? Phụ mẫu tỷ đã mất, đến lúc đó xem tỷ về đâu!"
Bỏ ta? Hắn không dám.
Nếu không nhờ ta dùng một nửa sính lễ lo liệu, e rằng hắn đã ch*t trong trận chiến đầu tiên năm ấy.
Sau đó, ta còn đưa cho hắn mấy phương thuốc trị thương để dâng lên, nhờ đó mà thăng tiến vững chắc.
Ta ngẩng mặt, từng chữ rõ ràng hỏi:
"Thẩm Trường Phong, ngươi dám bỏ ta sao?"
Thẩm Trường Phong quay đầu, mặt cứng ngắc đáp:
"Lăng thị, ta và Phạm Nhi cùng sinh tử trên chiến trường, tình cảm không giống nam nữ thường tình. Nàng khác với các nữ nhân khác, không màng tranh đấu trong nội trạch. Chúng ta dùng quân công cầu hôn, nàng không thể phá hoại, đừng làm loạn nữa."
Người xung quanh cũng khuyên nhủ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nam tử hán đại trượng phu, sao lại không nạp thiếp? Nay gạo đã nấu thành cơm, không cho Dương cô nương vào cửa, chẳng phải ép người ta vào chỗ ch&t sao?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ trước kia nàng giả vờ hiền đức? Ghen tuông là phạm tội thất xuất đấy!"
Minh Nhi nhảy lên, cào vào mặt người kia:
"Các người biết gì?
"Trước kia, Thẩm gia lấy ơn báo đáp, dùng một bữa cơm cầu hôn tiểu thư nhà ta. Thẩm Trường Phong thề trước trời sẽ chỉ giữ mình vì tiểu thư, sẽ dùng quân công cầu xin Hộ Tâm Liên cứu mạng tiểu thư!
"Khi gả đến, nhà họ Thẩm chỉ còn cái khung rỗng! Ngay cả cá trong ao cũng bị bắt lên nấu canh!
"Chính tiểu thư nhà ta dùng sính lễ từng chút một chống đỡ, chỉ riêng tiền thuốc một năm của lão phu nhân đã ba ngàn lượng, tiểu muội mỗi mùa cần bốn mươi bộ y phục, mọi chi tiêu trong nhà đều do tiểu thư xuất bạc, ngay cả đôi sư tử đá trước cửa cũng do tiểu thư bỏ ra mấy trăm lượng mua về để giữ thể diện cho nhà các người!
"Thế mà nay...
"Ngươi lại dùng quân công cầu một thiếp về? Cô gia, ngươi biết rõ không có Hộ Tâm Liên trong cung, tiểu thư nhà ta không sống quá ba năm đâu!"
Minh Nhi nói mà nước mắt như mưa, Thẩm Trường Phong trong mắt lộ vẻ áy náy, nhìn ta:
"Phạm Nhi không phải thiếp, nàng cứu mạng ta, làm bình thê đã là thiệt thòi cho nàng, nàng ấy nguyện cùng nàng không phân lớn nhỏ, nàng cứ yên tâm.
"Còn Hộ Tâm Liên, lần sau ta lập công, nhất định sẽ cầu cho nàng."
Ánh hoàng hôn chiếu vào mắt ta hơi chói, nhưng không như tưởng tượng là không thể chấp nhận.
Dương Phạm Nhi chau mày nói với ta:
"Lăng thị, may mà phu quân luôn nói tốt cho tỷ, nói tỷ là nữ tử ôn nhu hiền thục nhất, không ngờ cũng chỉ là nữ nhân nội trạch hẹp hòi. Ta biết tỷ không cam lòng, chỉ là sự đã đến nước này, mong tỷ lấy đại cục làm trọng."