Đêm tân hôn của ta, phu quân liền bị triệu khẩn ra chiến trường.
Nào ngờ trên chiến trường, lại vướng vào một hồi phong lưu.
Quân doanh có một nữ tử kiệt xuất, không thua kém gì nam nhi, tên gọi Dương Phàm Nhi.
Nàng ấy tính tình cứng cỏi, chẳng bao giờ chịu thua ai. Từng lớn tiếng tuyên thệ rằng cả đời này quyết không lấy chồng, muốn mở ra con đường mới cho nữ nhi muôn đời:
"Chúng ta nữ giới cũng không phải chỉ biết thêu hoa nấu trà!"
Thẩm Trường Phong trong trận chiến trúng kế, Dương Phạn Nhi vì cứu hắn cùng bị vây khốn.
Hai người trốn trong sơn động cùng nhau trải qua hai tháng.
Vào tháng ba dương xuân vạn vật đ.â.m chồi nảy lộc, họ tay trong tay trở về, Dương Phạn Nhi đã có thai.
Nàng dâng hết tất cả tiền tích cóp của mình, dùng làm chi phí cho tiệc vào cửa, nói thẳng ra là tuyệt đối không tham một phân một hào nào của Thẩm gia!
Binh sĩ không ai không khen ngợi nàng hiền lương, xứng đáng là điển hình của nữ giới thiên hạ.
"Thẩm phó tướng thật là có diễm phúc không nhỏ, Dương Phạn Nhi lúc trước ai nàng ấy cũng không thèm nhìn đâu!"
"Ai nói không phải, Thẩm phu nhân vào cửa nhiều năm lại không sinh được mụn con nào, sinh ra một khuôn mặt xinh đẹp thì sao? Lại là một con gà mái không đẻ trứng!"
Từ khi Bắc quân khải hoàn, trong tửu lầu trà quán đều đang bàn tán về mối kỳ duyên này.
Dường như mọi người đều đã quên Thẩm Trường Phong đã có thê tử từ lâu.
Khi Thẩm Trường Phong và Dương Phạn Nhi cùng cưỡi một ngựa, náo nhiệt đánh ngựa đi qua.
Ta vừa vững vàng châm kim vào đầu gối lão phụ nhân, vừa nghe bà ấy lải nhải.
"Lăng nương tử à, phu quân nhà nàng thật là có phúc khí à, bao nhiêu năm nay đều là nàng chăm sóc bà mẫu và tiểu cô, cái phủ Thẩm rộng lớn này đều dựa vào một mình nàng chống đỡ, lần này cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi à!"
Nói rồi bà ấy lại lau đi những giọt nước mắt không tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nếu con trai lớn nhà ta cưới được một cô gái như nàng, lão bà ta chính là tối nay ch*t cũng đáng rồi."
Ta chỉ cười không đáp lời, cố nén nỗi đau âm ỉ trong lòng.
Bước ra ngoài cửa, trán ta đã đầy những giọt mồ hôi li ti.
Minh Nhi luống cuống tay chân lấy ra mấy viên thuốc quý bón cho ta.
Thấy ta dần bình phục hơi thở, mới vui vẻ nói.
"Tiểu thư, cô gia đánh thắng trận rồi! Lần này có thể dùng quân công cầu được Hộ Tâm Liên cho người rồi, lão gia trên trời có linh, biết bệnh của người có thuốc cứu rồi, còn có phu quân lợi hại như vậy, nhất định sẽ rất vui!"
Nghĩ đến phu quân năm năm chưa gặp, tai ta hơi nóng lên, ngượng ngùng cười nói:
"Chỉ mong là vậy."
"Nhất định sẽ vậy!" Minh Nhi rất vui mừng.
"Kinh thành này ai mà không biết tiểu thư nhà chúng ta hiền lương thục đức, lại đẹp như tiên nữ trên trời vậy, cô gia nhất định là vội vàng chạy về gặp người!"
Để kịp về nhà trước khi phu quân đến, ta cố nén sự khó chịu, thuê xe ngựa vội vã trở về.
Không biết trong thành có chuyện vui gì, khắp nơi đều treo đầy lụa đỏ rực rực.
Màu đỏ như ráng chiều cuối chân trời lan dài đến phủ Thẩm, hai người được mọi người vây quanh, bóng lưng đỏ chói mắt.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Minh Nhi hưng phấn la lớn: "Tránh ra! Thẩm phu nhân về rồi!"
Tiếng nàng bị chìm ngập trong đám đông hớn hở, không biết bị ai đụng phải một người trong đó.
"Chát!" Một cái tát vang dội giáng mạnh vào mặt Minh Nhi.
"Nha đầu ở đâu ra không biết lễ nghi? Đụng bị thương đứa bé trong bụng ta ngươi gánh nổi không?"