Phương Chính Lễ liếc nhìn cô, nhắc nhở: “Đồng chí Cố, cẩn thận bỏng.”
Vợ lão Phạm lập tức khen ngợi: “Chính Lễ thật chu đáo, nhìn là biết sau này sẽ là một người chồng tốt.”
Bà có thể nhìn ra, Chính Lễ rõ ràng là có ý với cô gái nhà họ Cố.
Phải nói, cô gái nhỏ này trông thật xinh đẹp, bà nhìn còn thấy thích.
Phương Chính Lễ có chút ngượng ngùng: “Cô họ, cô cũng ngồi đi, đừng bận rộn nữa.”
Thế là vợ lão Phạm cũng ngồi xuống một bên, cùng nói chuyện một lúc.
Cố Sương chú ý đến ánh mắt của đối phương luôn dừng lại trên người cô nhưng ánh mắt anh ta trong sáng, không có ý đồ gì xấu, Cố Sương không thấy phản cảm.
Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp. Cố Sương nghĩ, không khỏi nghĩ đến Hứa Thiệu.
Vợ lão Phạm hỏi: “Chính Lễ à, công việc của con không bận chứ? Bình thường tan làm có sở thích gì không?”
Phương Chính Lễ trả lời nghiêm túc: “Không bận. Bình thường rảnh rỗi cháu thích chơi cờ, đánh cầu lông, còn có đọc sách báo, đi dạo các kiểu.”
“Ồ, tốt quá.” Vợ lão Phạm nhìn sang Cố Sương: “Sương Sương, còn cháu?”
Cố Sương nghĩ ngợi, nói: “Ngủ, ăn, chơi ạ?”
Vợ lão Phạm: “...”
Ôi, đứa trẻ này, sao lại thành thật thế chứ.
Bảo sao Cố Kiến Hoa nói cháu gái mình đỏng đảnh, phải tìm một nhà chồng dễ tính.