Triệu Công Minh thấy Dương Tuyết cầm trường kiếm đi sâu vào hang động, liền vội vàng bước lên ngăn lại.
“Trong hang có hung thú, ta phải trừ khử nó!”
Nếu cứ để mặc loại hung thú này, chỉ càng khiến bách tính chịu thêm bi kịch mà thôi.
“Không được. Sư phụ của ngươi không dặn sao? Là thần tiên, sau khi hạ phàm không được tùy tiện can dự chuyện trần gian, bằng không sẽ bị phản phệ, thậm chí còn bị trời phạt.”
Triệu Công Minh tuy là thần tiên, nhưng trước khi hạ phàm đã cố ý áp chế tu vi, ẩn đi năng lực, trừ phi trong tình huống đặc biệt, còn lại chẳng khác gì người phàm.
Những kỹ năng có thể dùng hàng ngày, ngoài việc biến ra tiền, thì chỉ còn mỗi cưỡi mây và ẩn thân.
“Ta không sợ!”
Dương Tuyết hất tay hắn ra, cả người toát ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm,
“Nếu đã là thần tiên mà không làm điều tốt cho dân, thì có tư cách gì gọi là thần tiên?”
Nếu thật sự là vậy, thì nàng chẳng ham gì việc làm thần tiên nữa.
Huống hồ, hiện tại nàng là yêu quái!
“Nhưng… đó là mệnh số của phàm nhân, nếu ngươi cố ý thay đổi…”
“Mệnh số?”
Dương Tuyết không nhịn được bật cười chua chát, nghĩ đến Sư Đà Lĩnh và những yêu quái từng bị tiêu diệt trên đường đi Tây Thiên, cảm thấy hai chữ này bỗng trở nên vô cùng châm chọc.
Cái gọi là “mệnh số”, chẳng qua là lời dụ dỗ ngọt ngào để người phàm chấp nhận số phận bi thảm, ít phản kháng, ít oán hận hơn mà thôi!
Mệnh số chẳng qua là một cách khác để che đậy sự bất lực của thần tiên.
Cảm nhận được vẻ mặt của Dương Tuyết, Triệu Công Minh ngẩn ra.
Hắn chưa từng thấy ánh mắt nào như thế, một ánh mắt khinh thường càn khôn, cao ngạo lạnh lùng, dường như chẳng đặt Tam Giới hay thượng thiên vào mắt.
Sao nàng lại có ánh mắt như vậy?
Dương Tuyết không để ý đến Triệu Công Minh, cứ thế bước thẳng vào trong hang, bước đi đầy cương quyết!
“Tiên tử không được, như vậy sẽ chuốc lấy trời phạt!”
Một tiên nữ tốt đẹp như vậy, nếu bị thiên lôi đánh trúng thì e là không chịu nổi mất.
Hắn chưa từng gặp qua một tiên nữ đẹp như vậy, trong lòng luôn cho rằng nàng nên là kiểu dịu dàng lương thiện, thông minh ngoan ngoãn, không nên làm việc mạo hiểm thiệt hơn thế này.
“Yên tâm, không sao đâu.”
Dương Tuyết hiểu rõ, là người của thiên đình, Triệu Công Minh đã quen cúi đầu trước vô vàn quy tắc nơi đó. Hắn chỉ là lo cho nàng thôi.
“Vậy ta đi cùng ngươi.”
Không ngờ nàng lại cố chấp đến vậy, Triệu Công Minh cũng không ngăn cản nữa.
Hắn nghĩ, một nữ tử đi vào sâu trong hang động, thể nào cũng sẽ thấy sợ.
“Xoạt!”
Càng vào sâu, hang động càng tối tăm. Dương Tuyết giơ tay búng ngón, trong tay lập tức xuất hiện một bó đuốc.
Đi được hơn năm mươi mét, không gian trong hang dần rộng ra, dưới ánh lửa, từng đàn dơi và bướm đêm bị kinh động, đập cánh loạn xạ, bay tứ phía, che khuất cả tầm nhìn.
“Cẩn thận!”
Triệu Công Minh theo phản xạ nắm lấy tay Dương Tuyết, hốt hoảng nhìn xung quanh, trong lòng bắt đầu run sợ.
Dương Tuyết khẽ lắc đầu, thì ra Thần Tài nhát gan thật.
“Grào~”
Tiến vào hang lớn bên trong, không gian rộng rãi đủ để chứa một tòa cung điện.
Từ xa, một con hung thú trắng muốt nhào thẳng về phía họ!
“Trốn đi!”
Dương Tuyết lúc này mới hiểu rõ, thì ra thần tiên sau khi hạ phàm thực sự bị giới hạn.
Nàng đẩy Triệu Công Minh nấp sau một tảng đá lớn, rồi thân hình tung lên, vung kiếm lao thẳng về phía con hung thú to như voi, đ.â.m tới!
Triệu Công Minh trốn phía sau, trông thấy Dương Tuyết mặc y phục xanh, một tay cầm kiếm, một tay cầm roi, đấu với hung thú ác liệt không phân thắng bại, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Hắn là nam nhân, lại không thể xông lên giúp đỡ, sợ bản thân thành gánh nặng cho Bạch cô nương.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, làm thần tiên mà vô dụng như vậy thật sự rất nhục.
Thái Thượng Lão Quân làm sao lại thu nhận một đồ đệ mạnh mẽ có cá tính đến thế?
Lần tới nhất định phải về hỏi cho ra.
Nhìn khí thế này, nàng mà tu luyện thêm vài trăm năm, thiên đình khéo có thêm một vị nữ chiến thần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ sau một nén hương, Dương Tuyết đã c.h.é.m ngã được con hung thú trắng to bằng voi.
Triệu Công Minh chỉ vào đầu con thú, hỏi:
“Nó vừa rồi còn định làm tọa kỵ cho ngươi, sao không tha cho nó một mạng?”
“Nó đã có linh trí, những người nó ăn từng cầu xin tha mạng, vậy mà nó có tha cho ai chưa?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Nàng hiểu, trong mắt thần tiên, phàm nhân chẳng khác gì loài súc vật.
Nhưng nàng, vốn dĩ là con người, nên với loại hung thú từng ăn thịt người, nàng tuyệt không nương tay.
“Ngươi nói đúng.”
Triệu Công Minh lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc khăn tay, “Trên tay ngươi có máu, để ta lau giúp.”
Dương Tuyết không từ chối.
Vừa rồi đánh nhau quá đã, nàng cũng không để ý tay mình bị thương từ lúc nào.
Nàng chưa từng tàn nhẫn như hôm nay, nhưng ký ức của Bạch Cốt Tinh giờ đã thuộc về nàng. Khi thật sự ra tay, những kỹ năng như đã ăn sâu vào máu, tự động xuất hiện trong đầu như một cỗ máy chiến đấu.
Sở dĩ Dương Tuyết không sợ đánh không lại hung thú, là bởi nàng rất tự tin vào tu vi của mình, một khi ra tay, sức lực dường như vô tận. Dù con hung thú kia cũng có tu vi, nàng vẫn có thể dễ dàng ứng phó.
Nếu là Tôn Ngộ Không gặp phải loại hung thú này, nhất định cũng sẽ không buông tha.
Nhìn Thần Tài đang lau tay cho mình, Dương Tuyết bỗng nhớ đến Tôn Ngộ Không, không biết hiện tại hắn và Đường Tăng thế nào rồi, có làm hòa lại với nhau hay chưa.
“Không ngờ một nữ tử yếu đuối như ngươi lại có thân thủ phi phàm, chắc hẳn từng luyện tập rất cực khổ?”
Triệu Công Minh cẩn thận lau sạch tay ngươi, không biết từ đâu lại lấy ra một mảnh vải bông, bắt đầu băng bó vết thương cho nàng.
Nhìn nghiêng khuôn mặt thư sinh tuấn tú của Thần Tài, Dương Tuyết khẽ cười:
“Cũng tạm. Trước đây từng đánh nhau với… một con gà trống!”
Câu này không phải nói đùa, từ nhỏ Dương Tuyết đã là một cô gái mạnh mẽ, gà trống to mồm hay ngông cuồng trong làng đều là đối tượng nàng từng gây sự!
“Thật ra, ta có một pháp khí Kim Tiên, nhiều năm chưa có dịp dùng đến. Nếu ngươi không chê, chi bằng ta tặng lại cho ngươi.”
Vừa nói, trong tay Triệu Công Minh đã xuất hiện một cây roi dài sáng chói ánh vàng.
Nàng từng thấy tranh vẽ chân dung của hắn rồi, dù ấn tượng không sâu nhưng chắc chắn không giống với vẻ ngoài tuấn tú nho nhã của vị công tử trước mặt.
“Cây roi này đã theo ta gần nghìn năm, bây giờ ngươi cần nó hơn ta.”
Vừa nói, hắn đưa roi tới trước mặt nàng, giọng điệu dịu dàng mà vẫn có chút luyến tiếc:
“Tu hành chẳng dễ dàng, cây Kim Tiên này là pháp khí, lúc nguy nan có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi.”
Dương Tuyết liên tục xua tay từ chối:
“Bảo vật quý như vậy, ta không dám nhận. Đa tạ hảo ý của Thần Tài, ta xin ghi nhận, nhưng cây roi này… ta không thể lấy.”
“Nhận đi, giờ nó chỉ là đồ trưng bày thôi.”
Hắn cười khổ, có chút buồn bã:
“Như ngươi nói, ta hạ phàm rồi cũng chẳng thể can dự chuyện nhân gian. Về lại thiên đình thì càng không có cơ hội dùng đến.”
“Nhưng mà…”
“Ta chưa từng khâm phục bất kỳ nữ nhân nào, ngươi là người đầu tiên.”
Triệu Công Minh kiên quyết đặt cây roi vào tay Dương Tuyết,
“Thay ta giữ gìn nó, dùng để cứu giúp những phàm nhân khốn khổ, chôn cất người chết, hóa giải oán khí cho linh hồn. Ta không biết ngươi tu luyện vì lý do gì, nhưng thực sự rất đáng kính.”
Dương Tuyết không thể từ chối thêm nữa, chỉ đành cúi đầu nhận lấy:
“Được Thần Tài tặng bảo vật, tiểu nữ xin cung kính không bằng tuân mệnh. Ta sẽ trân trọng dùng nó.”
Xem ra từ nay phải luyện thêm cách dùng roi. Vừa rồi lúc giao đấu suýt nữa còn tự trói mình!
Hoàng cung Bảo Tượng Quốc.
Giờ Tý vừa điểm…
Trong phòng ngủ lộng lẫy xa hoa, bày trí toàn vật quý hiếm, Tôn Ngộ Không và Đường Tăng chưa nghỉ ngơi, vẫn đang ngồi đối diện nhau trước bàn cờ.
“Ngộ Không, con thật sự đưa nữ tử họ Bạch kia về Hoa Quả Sơn rồi, còn định cưới nàng sao?”
Tay cầm quân cờ trắng, Đường Tăng hỏi một cách bình thản, nhưng là vấn đề hắn đã suy nghĩ từ lâu.
Ban ngày dùng bữa, Trư Bát Giới đã hào hứng kể lại chuyện ở Hoa Quả Sơn, mô tả từng lời từng câu mà Bạch cô nương nói ra, bày tỏ rõ ràng tình cảm của mình. Đường Tăng đã sớm muốn hỏi riêng Tôn Ngộ Không cho rõ.
“Đúng vậy.”
Tôn Ngộ Không trả lời dứt khoát đến bất ngờ, không một chút do dự.