May mắn thay, Thần Tài Triệu Công Minh không phải là vị thần hay hóng chuyện, hắn không dò hỏi gì về nàng với Tiểu Nhu và Miêu Miêu, chỉ biết họ đi cùng nhau.
Dương Tuyết dặn dò một phen, lần sau không được lỡ miệng trước mặt Triệu Công Minh.
Tiểu Nhu cười thần bí:
“Không đâu, cho dù hắn biết cũng sẽ không làm gì tỷ đâu.”
“Đúng vậy, tỷ yên tâm, vị Thần Tài này là thần tiên trên thiên đình, hôm nay chỉ xem chúng ta như là đồng tử của tỷ. Nhân cơ hội đó, chúng ta đã hỏi được rất nhiều chuyện về thiên đình và phát hiện ra một bí mật to lớn.”
Vừa nói, Miêu Miêu và Tiểu Nhu ăn ý trao đổi ánh mắt.
Phản ứng của hai người khiến Dương Tuyết ngứa ngáy trong lòng:
“Đừng úp úp mở mở nữa, nói rõ ra đi.”
Lúc này, Tiểu Nhu mới thành thật kể lại, nói rõ mục đích thực sự khi Triệu Công Minh hạ phàm.
Nghe xong lời Tiểu Nhu, Dương Tuyết sững người, nàng ôm trán, bất lực lắc đầu thở dài:
“Tạo nghiệp mà…”
Không ngờ các vị thần trên thiên đình lại đồn nhảm về nàng, nào là nàng và Tôn Ngộ Không vừa gặp đã yêu, còn nói thiên lý nhãn tận mắt nhìn thấy Tôn Ngộ Không đưa Bạch Cốt Tinh cưỡi mây bay đi, bây giờ rất có thể đang nuôi vợ bé trong nhà vàng, đưa nàng về Hoa Quả Sơn để trông coi nơi đó giúp hắn.
Dương Tuyết chỉ còn biết âm thầm may mắn: May mà các vị thần chưa tin, nếu không hôm nay Triệu Công Minh mà đến Hoa Quả Sơn thì nàng đã lộ tẩy rồi.
“Tỷ yên tâm, thiên đình cũng chỉ làm bộ thôi, Thần Tài nhân cơ hội này hạ phàm du ngoạn, vốn chẳng để tâm thật sự. Chỉ cần hắn không biết thân phận thật của tỷ, chúng ta vẫn có thể sống yên bình.”
Vừa nói, Tiểu Nhu vừa móc từ trong n.g.ự.c ra một túi tiền.
“Tiền của Thần Tài giống như giấy vậy đó, nghe nói chúng ta đang thiếu tiền, hắn cho mỗi người một trăm lượng vàng.”
Miêu Miêu cũng lấy túi tiền ra, thì thầm đầy phấn khích:
“Ta nằm mơ cũng không ngờ có ngày được Thần Tài tặng vàng tận tay.”
Dương Tuyết cũng không ngờ, có một ngày mình lại bị Thần Tài lấy vàng đập vào đầu.
Vì tạm thời không gặp nguy hiểm, Dương Tuyết yên tâm đi tắm, rồi ngủ một giấc thật sâu.
Còn ở cuối hành lang, Thần Tài không có thói quen ngủ, mang theo đầy người vàng bạc, chuẩn bị ra ngoài rải vàng cho dân nghèo, tích đức hành thiện.
Chỉ là, vừa khôi phục nguyên thân, bước ra khỏi khách điếm thì hắn nhìn thấy một luồng sáng lướt qua bầu trời, nhận ra đó là thần quang của Quan Âm.
Sao bà ấy lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ Bạch Cốt Tinh đã xuất hiện ở Bảo Tượng Quốc rồi?
Không được, hắn phải theo xem sao.
Nếu Bạch Cốt Tinh bị bắt rồi, cái cớ du ngoạn trần gian của hắn cũng không còn lý do để tồn tại nữa.
Dương Tuyết bị mùi bánh bao mà Tiểu Nhu mang đến đánh thức, bụng réo ầm ĩ, nàng đành phải bò dậy khỏi chăn.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tỷ tỷ, muội thấy khách dưới lầu đều thích ăn món này, nên đã mua ít bánh bao về cho tỷ.”
Tiểu Nhu bưng chậu nước đặt trước mặt nàng,
“Ông chủ nói món này phải ăn nóng mới ngon, tỷ rửa mặt xong ăn ngay nhé.”
“Con nhóc xấu xa, ta còn muốn ngủ thêm chút nữa mà, mùi này thật sự quá quyến rũ rồi.”
Sờ lên làn da mịn màng của mình, nàng thầm nghĩ làm yêu tinh vẫn tốt hơn, không cần bôi mấy lớp mỹ phẩm, mặt mộc thế này đã đủ khiến người ta kinh diễm rồi.
“À đúng rồi tỷ tỷ, Tôn Ngộ Không thật sự muốn cưới tỷ làm áp trại phu nhân sao?”
“Phụt… khụ khụ!”
Dương Tuyết vừa uống ngụm trà nóng, may mà không phun hết lên bánh bao.
“Con bé hư, cẩn thận ta bịt miệng muội lại đó.”
Nàng lau miệng, vừa bực vừa buồn cười giải thích:
“Sau này không được hỏi lung tung, người ta sắp thành Phật rồi, còn ta dù sao cũng là yêu, đừng nói linh tinh.”
Nhắc đến Tôn Ngộ Không, Dương Tuyết không khỏi nhớ đến lúc chia tay hôm qua, hắn ngượng ngùng giải thích rằng mình chưa bao giờ quen ai tên Tử Hà Tiên Tử, bảo nàng đừng ra ngoài bịa chuyện nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn chắc chắn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa họ, nếu không cũng chẳng lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng khi nói chuyện.
Tề Thiên Đại Thánh đúng là không chịu nổi bị trêu chọc, lại còn rất quan tâm đến một tiểu yêu quen biết sơ sơ.
Chỉ là, nếu thật sự muốn gả cho hắn làm áp trại phu nhân, e là sẽ bị cả tam giới cười đến nát mặt.
Cốc cốc cốc.
Dương Tuyết đang ăn ngon lành thì Triệu Công Minh gõ cửa bước vào.
“Các người đoán xem tối qua ta gặp ai?”
Triệu Công Minh úp mở, vẻ mặt không giấu nổi sự phấn khích.
Dương Tuyết nghĩ thầm: Còn có thể gặp ai nữa chứ? Đến cả Thần Tài mà mình cũng quen rồi, gặp ai khác cũng chẳng có gì bất ngờ.
Nhưng nàng vẫn phối hợp hỏi:
“Gặp ai vậy? Không lẽ là Nguyệt Lão? Đừng nói là Quan Âm Bồ Tát nhé?”
Tuy hiện giờ thân phận của nàng đối lập với Quan Âm Bồ Tát, bên kia còn phái người truy bắt nàng, nhưng kiếp trước khi còn là một phàm nhân nhỏ bé, nàng vẫn luôn giữ một sự kính trọng sâu sắc đối với Bồ Tát…
Chỉ thấy Thần Tài “bốp” một tiếng gập quạt lại, chỉ vào Dương Tuyết rồi cười sảng khoái:
“Thông minh đấy, đúng là Quan Âm Đại Sĩ! Bà ấy cũng hạ phàm để tìm Bạch Cốt Tinh, vừa hay gặp ta nên chúng ta trò chuyện vài câu.”
“…”
Lo cái gì là nó đến cái đó. Dương Tuyết cùng Tiểu Nhu và Miêu Miêu nhìn nhau không nói nên lời.
Triệu Công Minh vẫn đắm chìm trong sự phấn khích của mình, phe phẩy cây quạt, hả hê nói:
“Hôm qua ta chẳng vừa kể với các người sao, Tây Thiên lần này gặp rắc rối lớn, thầy trò Đường Tăng gặp phải một yêu quái, vốn dĩ muốn ăn thịt Đường Tăng, khiến bốn thầy trò xích mích, chia rẽ. Bây giờ con yêu ấy bỏ trốn, lại khiến Quan Âm Đại Sĩ đích thân ra tay bắt yêu, thế mà lại chẳng tìm được, thật thú vị!”
“…”
Dương Tuyết im lặng.
Miêu Miêu và Tiểu Nhu thì cười khô khốc, trong lòng chỉ thầm cảm thán: may quá may quá, tốt nhất là không tìm được.
“Thật hợp ý ta, ta vốn phụng mệnh hạ phàm để tìm Bạch Cốt Tinh, nhưng nếu Quan Âm Đại Sĩ còn không tìm ra thì ta việc gì phải lãng phí thời gian.”
Triệu Công Minh tâm trạng vô cùng tốt, bung quạt ra, tựa vào ghế mềm, thoải mái tận hưởng.
“Hy vọng Bạch Cốt Tinh có thể trốn lâu thêm chút nữa, vậy ta cũng có thể ở lại nhân gian lâu hơn, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã.”
Vừa nói, hắn vừa bóc một nắm hạt dưa, “Mấy người sắp đi đâu đó? Hay cho ta đi cùng?”
“…”
Dương Tuyết cũng thấy khó xử. Có nên dắt theo cái “túi tiền” này – người đang được phái đi bắt nàng – hay không?
“Bạch cô nương à, ta tuyệt đối không gây rối đâu, còn có thể cung cấp vàng bạc nữa. Cho ta theo đi, được không?”
Vừa nói, hắn còn làm ra vẻ mặt tội nghiệp như đang xin ở nhờ.
“Thần Tài mà muốn đi theo, thì trên đời ai dám từ chối!”