Thực ra, kiếp trước Bạch Cốt Tinh còn thê thảm hơn những người này.
Dù là khi còn sống hay sau khi chết, nàng đều dựa vào lòng oán hận mãnh liệt, mới tu luyện thành Bạch Cốt Tinh như bây giờ.
Bi ai hơn nữa là ngay cả thân xác mà nàng khổ cực tu luyện thành, giờ cũng bị người hậu thế là Dương Tuyết chiếm giữ mất rồi…
Nếu một ngày nào đó nàng thật sự quay trở lại, Dương Tuyết sẵn sàng rời đi.
Nàng một mình đào tám cái hố, tốc độ chậm chạp.
Tiểu Nhu vì sợ mà nấp trong xe ngựa, còn Miêu Miêu thì lặng lẽ ở bên đồng hành cùng nàng.
“Tỷ tỷ đừng buồn vì ta. Ta vốn là trẻ mồ côi, đi theo thương đội vốn đã là chín c.h.ế.t một sống. Giờ thực sự c.h.ế.t rồi… thì cũng chẳng có gì lưu luyến với thế gian nữa.”
Thiếu niên ấy nói rất bình thản, khiến Dương Tuyết chấn động sâu sắc.
Khó trách hắn và người bạn đồng hành kia không hề mang theo oán khí, khác hẳn những hồn phách bị bao phủ trong hắc khí khác.
“Hắn cũng giống ta, nhà còn người già, sau khi c.h.ế.t có thể nhận được một khoản tiền chôn cất. Nên với bọn ta mà nói… c.h.ế.t như thế này cũng coi như xứng đáng.”
Hắn còn nở nụ cười khi nói ra những lời ấy.
Dương Tuyết không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể âm thầm lấp đất:
“Ta sẽ chôn cẩn thận, nhưng không dựng bia, được chứ?”
“Như vậy là tốt lắm rồi.”
Hồn phách của thiếu niên dần dần trở nên trong suốt, nhạt dần trong làn gió đêm.
“Tỷ tỷ tên gì? Ta đi đầu thai rồi. Kiếp sau nhất định sẽ báo đáp tỷ.”
“Ta tên là Dương Tuyết.”
Nàng nở nụ cười nhẹ, nước mắt không kìm được mà lăn dài:
“Lên đường bình an nhé.”
“Dương Tuyết… Dương Tuyết…”
Tiếng gọi mơ hồ dần tan biến trong gió, hồn phách cũng tan thành mây khói.
Ngay khoảnh khắc ấy, Dương Tuyết đột nhiên cảm nhận được pháp lực trong người tăng vọt!
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Nàng cảm nhận rõ ràng một luồng năng lượng mãnh liệt chạy khắp cơ thể.
Tu vi của nàng đột phá liên tục, từ Ngưng Phách Sơ kỳ …
Ầm!
Một cấp độ!
Ầm!
Lại thêm một cấp nữa!
Cuối cùng, trực tiếp thăng lên Ngưng Phách Hậu Kỳ!
Trước kia nếu tu luyện theo cách bình thường, ít nhất phải mất năm trăm năm mới đến được cảnh giới này, nay chỉ trong một đêm đã vượt qua.
Bạch Cốt Tinh trước đây đúng là đáng tiếc, vì không biết chữ, nên không thể lĩnh ngộ được toàn bộ <Bất Tử Kinh>.
Nếu nàng ấy thật sự đọc hiểu được, e rằng cũng sẽ không bị đưa lên làm “pháo hôi” trên con đường thỉnh kinh.
Nhưng… người tính không bằng trời tính.
Họ đâu có ngờ được, Bạch Cốt Tinh hiện tại đã là người khác!
Cả hai lão thần tiên trước đó đều nói “không nhìn thấu” nàng, có lẽ vì nàng vốn đã mang theo hào quang riêng?
Nếu đã có thể thay thế Bạch Cốt Tinh, thì đó chính là ý trời, vậy nàng làm sao có thể dễ dàng c.h.ế.t đi?
“Đa tạ cô nương!”
“Đa tạ cô nương!”
“Ơn chôn cất, kiếp sau sẽ báo đáp!”
“Ơn chôn cất, kiếp sau sẽ báo đáp!”
…
Từng giọng nói lần lượt vang lên, xa xa, mơ hồ, khó phân biệt, rồi dần dần tan biến.
Khi chôn cất xong cả tám thi thể, đã đến canh ba.
Vậy mà Dương Tuyết không cảm thấy mệt chút nào.
Hạt Dẻ Rang Đường
Trong lòng ngổn ngang trăm mối, nàng không biết mình nên cảm ơn những người kia, hay nên cảm ơn ông trời đã cho nàng một cơ hội trọng sinh.
Nếu hiện tại có thể tu luyện bằng cách này, về sau nàng phải giúp thêm nhiều người hơn nữa, những t.h.i t.h.ể không ai chôn cất.
Đó vốn dĩ là việc thiện, còn có thể tích đại công đức.
Mà nhờ <Bất Tử Kinh>, nàng có thể nhận được loại tu vi kỳ diệu này.
Dưới ánh trăng, bọn họ tìm được một khách điếm nhỏ để nghỉ ngơi.
Dương Tuyết lại trằn trọc cả đêm không ngủ.
Nàng lấy ra cuốn sách không chữ mà ông lão tóc bạc từng tặng, sờ lên những trang giấy ố vàng mà vẫn không đọc được chữ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông ấy rốt cuộc là ai, tại sao lại đưa cho nàng cuốn sách này?
Và cả ông lão cưỡi trâu xanh kia nữa, tại sao lại giúp nàng?
Trước kia nàng còn chưa chắc, nhưng sau mấy ngày trải nghiệm, nàng hiểu rõ, ông chính là thần tiên trên Thiên đình.
Mà trên trời, chỉ có một người cưỡi trâu xanh mà thôi.
Huống hồ, ngay cả Miêu Miêu cũng đoán ra thân phận của ông.
Còn nàng vốn dĩ không phải kiểu nữ chính “ngốc nghếch lương thiện”.
Một vị thần tiên từ Thiên đình, không những không làm hại nàng, mà còn khéo léo dẫn dắt để nàng đi theo sau bốn thầy trò Đường Tăng, rốt cuộc là vì điều gì?
Chẳng lẽ… đằng sau còn ẩn giấu một bí mật lớn hơn?
Nàng đã suy nghĩ mấy đêm liền, nhưng vẫn không hiểu được sự xuất hiện của mình rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Liệu mình là một phần trong âm mưu của người khác, hay chỉ đơn thuần là một biến số ngoài dự tính?
Hiện tại điều nàng lo lắng nhất chính là phía Tây Thiên sẽ cử người đến tìm nàng.
Dù sao thì việc thỉnh kinh là kế hoạch của chư Phật Tây Thiên, nếu họ phát hiện hành trình bị phá vỡ, nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
Nàng phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện, mới có thể kéo dài thêm được chút thời gian sống sót.
Ôm cuốn sách không chữ, nàng dần chìm vào giấc ngủ.
Thiên Đình.
Ngọc Hoàng sau khi biết chuyện Bạch Cốt Tinh, lại thêm việc Văn Thù Bồ Tát đích thân đến cầu viện, yêu cầu Thiên Đình phái người đi tìm tung tích của Bạch Cốt Tinh, nhất thời rơi vào thế khó.
Hiển nhiên là chẳng có ai muốn nhận nhiệm vụ này.
Huống gì, ngay cả Như Lai cũng không tính ra được tung tích của Bạch Cốt Tinh, thì bọn họ làm sao mà tìm?
Chẳng lẽ phải lật tung cả nhân gian lên?
Đang lúc Ngọc Hoàng nhíu mày lo lắng, ngoài điện bỗng có một vị thượng tiên bước vào.
“Thần Triệu Công Minh tham kiến Ngọc Hoàng.”
“Thần Tài à? Sao ngươi lại tới đây?”
Ngọc Hoàng vừa thấy Triệu Công Minh thì bất ngờ hỏi.
Hắn vốn rất ít khi thượng triều, trừ khi có việc quan trọng.
“Thần rảnh rỗi, chi bằng nhận luôn việc đi tìm Bạch Cốt Tinh, giúp Ngọc Hoàng bớt lo lắng.”
Hắn vốn là một chức vị nhàn tản, dạo gần đây chán đến phát điên, đây chẳng phải là dịp tốt để xuống nhân gian dạo chơi hay sao?
Với một người hiếm khi được tự do xuống trần, nhiệm vụ lần này chẳng khác nào cơ hội trời cho.
Dù sao thì Bạch Cốt Tinh đến ngay cả Như Lai cũng không đoán được vị trí, hắn chắc chắn không thể tìm ra.
Vậy thì cứ xuống trần giả vờ tìm kiếm vài vòng, dạo chơi một năm rồi quay về, quá tiện!
Thậm chí còn có thể ghé thăm mấy người bạn cũ ở nhân gian, thật là một mũi tên trúng nhiều đích, còn gì bằng?
“Đã có Thần Tài sẵn lòng đi thì còn gì bằng.”
Ngọc Hoàng cười tươi như hoa, phất tay nói:
“Vậy ngươi cứ đi đi, có gì thì lập tức bẩm báo.”
“Tuân chỉ.”
Triệu Công Minh được ban chỉ, liền cưỡi mây bay thẳng xuống trần.
Các vị thần tiên khác dù tò mò, nhưng chẳng ai muốn biết lý do hắn hăng hái như vậy.
Có người tự nguyện nhận việc khó, bọn họ càng nhẹ đầu càng vui.
Ngày hôm sau.
Dương Tuyết dậy sớm tu luyện.
“Tỷ tỷ, tỷ dậy chưa? Ta lên phố mua ít đồ ăn ngon nè, tỷ có muốn ăn không?”
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Miêu Miêu.
“Ta đi mở cửa.”
Để tiết kiệm chi phí, Tiểu Nhu và Dương Tuyết ngủ chung một phòng.
Miêu Miêu dậy từ rất sớm.
Hắn rất hiếm khi được xuống nhân gian, vô cùng tò mò về phong tục và thiên nhiên của Bảo Tượng Quốc, nên ngay khi nghe tiếng gà gáy, hắn liền đi dạo quanh.
Thuận tiện, hắn còn nghe ngóng xem có gì khả nghi quanh đây, bảo vệ tỷ tỷ.
“Ừm, mùi bánh nướng cũng thơm phết. Miêu Miêu mua đồ cũng ổn đấy.”
Dương Tuyết vừa ăn vừa nghĩ, không biết thầy trò Đường Tăng giờ đã đến đâu rồi.
Nàng nhớ cái tên Bảo Tượng Quốc rất quen, hình như Đường Tăng từng bị biến thành hổ ở đây thì phải.
“Phong cảnh nơi đây rất đẹp, người dân ăn mặc cũng sặc sỡ, rất cầu kỳ. Ta có mua cho tỷ một bộ đồ, không biết tỷ có thích không.”
Vừa nói, Miêu Miêu ngại ngùng lấy ra từ trong bọc một bộ trang phục màu lam nhạt, mang phong cách dị vực.
Dương Tuyết cầm lấy, khẽ gật đầu:
“Ừm, nhập gia tùy tục. Dù kiểu dáng cầu kỳ, nhưng đi giữa đám đông sẽ không quá lạc lõng.”
“Chỉ là bạc chúng ta mang theo không nhiều, phải tiết kiệm đấy. Về sau đừng mua mấy thứ cho ta nữa.”
“Tỷ đừng lo, ta có kho bạc nhỏ riêng.”
Nói đến đây, hắn hơi ngượng ngùng, gãi đầu quay mặt đi:
“Hồi trước… từ từ để dành, nghĩ đơn giản lắm, định sau này… lấy vợ thì dùng.”