“Đúng vậy, Bạch Cốt Tinh dường như đã đoán được ta sẽ đến tìm, biến mất không chút tung tích. Hai con hổ tinh kia chắc không dám lừa ta, nhưng ta đã lục soát khắp trấn ba vòng vẫn không có kết quả.”
“Chuyện này kỳ lạ, đến ta cũng không thể đoán ra tung tích của nàng. Ngươi lui xuống trước đi, ta sẽ đi hỏi Như Lai.”
Quan Âm vội vàng rời đi, cưỡi mây bay về phía Tây.
Bà nhận được lệnh phải đích thân điều tra, nhất định phải tìm ra tung tích của Bạch Cốt Tinh.
Tin tức lan đến Thiên đình, đám thần tiên lập tức rộn ràng bàn tán, thậm chí còn có chút hả hê.
“Một yêu quái mới hóa hình mà cũng tìm không ra, xem ra đám Phật gia bên Tây Thiên cũng chẳng có gì ghê gớm.”
Thái Bạch Kim Tinh công khai chế nhạo.
“Nghe đâu chuyện này mới lạ lắm, là một nữ yêu, không những không ăn thịt Đường Tăng mà còn nấu hai bàn tiệc, chiêu đãi tử tế bốn thầy trò ấy.”
Nam Cực Tiên Ông vuốt râu, hứng thú vô cùng.
“Lẽ nào lại là một kẻ muốn cưới Đường Tăng làm chồng nữa?”
Điện Mẫu buông con cờ trên tay xuống, mắt sáng lên đầy hóng hớt, “Nàng ta có thể bình yên rời đi, hẳn là có chút bản lĩnh đấy. Không biết nhan sắc thế nào?”
“Vậy phải hỏi Thiên Lý Nhãn xem, chắc hắn nhìn rõ hơn ai hết.”
Thiên Lôi chẳng mấy hứng thú, chỉ lạnh nhạt đáp, “Tới lượt ngươi đi, nếu không đánh nữa thì nhường vị trí cho Tăng Trường Thiên Vương.”
So với đánh cờ, Điện Mẫu rõ ràng thích nghe chuyện hơn, liền đứng dậy nhường chỗ, “Ta đi tìm Thiên Lý Nhãn.”
Rất nhanh, toàn bộ Thiên đình đều nghe phong thanh rằng: Bạch Cốt Tinh đẹp như tiên nữ, duyên dáng đáng yêu, đang cùng Tôn Ngộ Không dạo phố ở nhân gian.
Thì ra thần tiên trên trời cũng chẳng khác gì người phàm dưới trần, đều mê chuyện ngồi lê đôi mách, chỉ qua vài lượt truyền miệng, câu chuyện đã bị thêu dệt thành một chuyện tình lãng mạn.
Bạch Cốt Tinh tuy chỉ là một yêu quái mới hóa hình, nhưng lại có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, khiến con khỉ đá vốn nổi tiếng lạnh lùng như Tôn Ngộ Không cũng động lòng.
Chuyện còn chưa hạ nhiệt, thì Tây Thiên lại cử Văn Thù Bồ Tát đến Thiên đình, hy vọng Thiên giới có thể cử người giúp tìm kiếm tung tích của Bạch Cốt Tinh.
Cái gì?
Ngay cả Như Lai cũng không tìm ra nàng?
Vậy thiên đình còn ai biết? Chẳng phải chuyện này thành ra là làm khó Thiên giới rồi sao?
Lúc này, Dương Tuyết hoàn toàn không hay biết, suốt mấy ngày gần đây, toàn bộ Tam giới đang bàn tán rôm rả nhất ba chữ — “Bạch Cốt Tinh”.
Đám thần tiên hóng chuyện còn đặt ra câu hỏi: Tại sao Bạch Cốt Tinh lại không thích Đường Tăng, người mà ai gặp cũng mê, yêu quái thấy cũng không rời nổi mắt?
Dương Tuyết thì chưa từng đọc nguyên tác, nên cũng không nắm rõ nội dung Tây Du Ký. Việc thầy trò Đường Tăng sắp gặp phải kiếp nạn nào, nàng hoàn toàn chỉ có thể đoán mò.
Nhưng nàng cũng không phải dạng “hoa si đầu óc toàn sao”, suốt ngày đuổi theo bốn thầy trò họ như fangirl.
Thứ nàng quan tâm nhất là: trên đường đi có điều gì có thể giúp nàng tu luyện?
“Tỷ tỷ, phía trước nguy hiểm!”
Miêu Miêu đột nhiên ngửi thấy mùi m.á.u trong không khí, lẫn với mùi xác thối rữa, lập tức giật cương dừng ngựa lại.
Dương Tuyết đang tu luyện trong xe thì dừng lại, vén rèm nhìn ra.
Trời sắp tối rồi, họ phải tìm chỗ nghỉ ngơi.
“Đi xem thử.”
Lỡ như có ai nhằm vào nàng, thì càng không thể không kiểm tra.
“Muội sợ…”
Tiểu Nhu là con thỏ nhát gan, cũng cảm thấy không khí đông đặc lại, sống lưng ớn lạnh.
“Muội ở yên trong xe, ta đi với Miêu Miêu xem thử.”
Nói rồi, nàng vén rèm, nhảy xuống xe.
Trước mắt là một khu rừng trúc rậm rạp, ánh chiều tà xuyên qua rừng tạo thành những vệt sáng mờ ảo.
Dưới đất, sương mù dày đặc.
Phía xa, có thể thấy vũ khí vương vãi, ánh kim lạnh lẽo lấp lánh.
Miêu Miêu đi trước dẫn đường, không biết từ đâu đã rút ra một thanh đoản kiếm, cảnh giác nhìn quanh.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Dù Dương Tuyết đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt chứng kiến, vẫn không kìm được nôn khan.
Xem qua dấu vết, rõ ràng là một đoàn thương nhân nhỏ bị cướp, đồ đạc bị cướp sạch, xe ngựa và hành lý bị c.h.é.m rách tơi tả, toàn bộ người đi cùng đều bị g.i.ế.c không sót ai.
Tổng cộng tám người, trong đó có hai người nhìn không quá mười lăm tuổi, còn rất trẻ.
Dưới chân nàng là một người bị chặt đứt cả tay chân, đến hồn phách cũng không rời đi được, đang lơ lửng trong không trung, ánh mắt trống rỗng nhìn về xác mình.
Dương Tuyết từng là pháp y, đã thấy nhiều thi thể, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng thật đến rợn người như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những kẻ suốt ngày mơ mộng xuyên về cổ đại đúng là quá ngây thơ, giữa ban ngày ban mặt, sơn tặc hoành hành, chẳng khác gì ác quỷ vô nhân tính.
“Cứu mạng… cứu mạng…”
Hồn phách trôi lơ lửng giữa không trung, yếu ớt đến mức gần như trong suốt, dường như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tan.
Tiếng nói của hắn vừa thê lương vừa dai dẳng, vang vọng theo từng cơn gió lạnh lẽo.
“Không biết… ta có thể giúp được ngươi không?”
Dương Tuyết cố nén sợ hãi, nhẹ giọng hỏi.
Bây giờ nàng là Bạch Cốt Tinh, cũng mang theo ký ức của nàng ấy.
Bạch Cốt Tinh từng là một người phàm. Cái c.h.ế.t của nàng ấy cũng vô cùng thảm khốc, nếu không thì nàng ấy đã không trở thành lệ quỷ, rồi tu luyện thành Bạch Cốt Tinh như bây giờ.
Chỉ là, nàng ấy không thể nhớ rõ quá khứ của mình. Có lẽ, chính Bạch Cốt Tinh đã cố ý chặt đứt đoạn ký ức ấy.
Nàng chỉ biết, kết cục năm đó vô cùng bi thảm.
“Giúp ta?”
Hồn phách đang trôi lơ lửng khẽ quay đầu lại:
“Ngươi nói… giúp ta?”
“Đúng vậy, ngươi có điều gì muốn…”
Dương Tuyết chợt do dự. Nàng sợ mình không đủ khả năng giúp, chỉ sợ lại làm người ta thất vọng thêm một lần nữa.
“Hãy chôn bọn ta đi.”
Giọng hắn nhẹ nhàng vang lên trong sương đêm, như gió lạnh lướt qua má:
“Nằm phơi thây giữa rừng hoang như thế này thật không tốt chút nào. Nếu cha mẹ ta biết được… chắc sẽ rất đau lòng. Chôn bọn ta xuống đất, rồi bọn ta sẽ rời đi.”
“Tỷ tỷ,” Miêu Miêu chau mày, lắc đầu, “chúng ta nên rời khỏi đây sớm thôi. Nơi này oán khí quá nặng, ở lại không an toàn đâu.”
“Đệ quên là tỷ tu luyện <Bất Tử Kinh> sao?”
Dương Tuyết nhẹ lắc đầu, giọng nặng nề vô cùng:
“Tỷ phải tự tay chôn họ, đệ không cần giúp.”
Đối với nàng mà nói, việc giúp những oan hồn hoàn thành tâm nguyện, tự tay mai táng thi thể, chính là cách nhanh nhất để tu luyện <Bất Tử Kinh>.
Nhưng vào lúc này, nàng lại cảm thấy vô cùng đau khổ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nàng thà rằng không gặp được cơ hội tu luyện như thế này, thà rằng tu vi tiến triển chậm hơn một chút…
Cũng không muốn gặp những cảnh đau lòng như vậy.
“Vâng.”
Miêu Miêu hiểu ý, rốt cuộc không cản nữa, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ trông chừng.
Trời dần sập tối, ánh trăng bắt đầu soi rọi rõ ràng hơn.
Không có công cụ, Dương Tuyết tháo những tấm ván từ chiếc xe ngựa đã bị phá nát, dùng pháp lực đào từng hố đất, rồi từng t.h.i t.h.ể một, chôn xuống thật cẩn thận.
Linh hồn của những người ấy vẫn còn quanh quẩn.
Bọn họ nhìn thấy nàng tự tay kéo t.h.i t.h.ể mình xuống huyệt, từng nắm đất từng nắm đất lấp lại.
“Cánh tay ta… hình như rơi mất rồi.”
Một giọng nói thiếu niên bất chợt vang lên.
Dương Tuyết quay đầu nhìn lại, thì thấy t.h.i t.h.ể đang kéo có một cánh tay đã bị sơn tặc chặt đứt.
“Xin lỗi nhé, lát nữa ta sẽ nối lại cho ngươi.”
Nàng lập tức cúi đầu nhận lỗi, cổ họng khô khốc.
“Không sao đâu. Đám cướp đó hung ác quá, chúng ta cũng từng nghĩ có thể sẽ gặp chuyện như vậy… Lúc bị c.h.é.m thì đau lắm, giờ thì chẳng cảm thấy gì nữa rồi.”
Giọng hắn nhẹ như gió thoảng, không chút oán hận.
Mắt Dương Tuyết chợt cay xè.
Hắn … còn an ủi nàng.
Sự an ủi dịu dàng đến từ một linh hồn sắp tiêu tan, đ.â.m thẳng vào tim nàng như lưỡi d.a.o mềm mại.
“Tỷ tỷ, ngươi đẹp quá. Ngươi không phải là người phàm… ta còn thấy được xương cốt của ngươi nữa… Xương của ngươi rất đẹp, là… màu vàng kim đó.”
Khoảnh khắc ấy, như thiên lôi giáng đỉnh, toàn thân Dương Tuyết tê dại, sống lưng lạnh buốt.
Hắn đang nói đến chân thân của nàng sao?
Nói thật thì, chính nàng cũng chưa từng thấy chân thân của mình.
Từ khi trọng sinh đến nay, nàng luôn giữ hình dạng thân xác như người bình thường, đến mức gần như quên mất bản thân vốn không phải người phàm.
Nàng từng soi gương, diện mạo hiện tại xinh đẹp yêu kiều, quả thật là một yêu tinh khiến người ta mê đắm, danh xứng với thực.