Ánh Trăng Không Còn Chiếu Sáng

Chương 2



02

 

Tối đến, chuẩn bị đi ngủ.

 

Quý Triệt tóc còn ướt, quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm.

 

Anh ta là người cực kỳ tự giác.

 

Dù mấy năm nay công việc bận rộn, vẫn luôn duy trì luyện tập, giữ được thân hình rắn chắc, cộng thêm chiều cao nổi bật và ngũ quan tuấn tú, ngoại hình không hề thua kém minh tinh.

 

Từng có một thời gian, tôi rất bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc.

 

Nhưng lúc này, ngay khi cửa được mở ra, tôi lặng lẽ tắt màn hình điện thoại, nhắm mắt lại.

 

Bên cạnh vang lên tiếng động, anh ta nằm xuống, hơi thở nóng hổi phả bên tai tôi.

 

“Du Du, ngủ rồi sao...”

 

Giọng nói trầm thấp, mang theo dục vọng.

 

Khi ngón tay anh ta chạm vào, tôi mở mắt, giữ tay anh ta lại.

 

“Hôm nay em hơi mệt.”

 

Anh ta sững người một giây, giọng có phần bực dọc.

 

“Sao em ngày nào cũng mệt vậy?”

 

“Ừ.” Tôi đẩy tay anh ta ra, kéo lại chăn: “Gần đây em dễ mệt, xin lỗi anh.”

 

Anh ta im lặng rất lâu, cũng không nhúc nhích.

 

Tôi thở phào, định đi vào giấc ngủ.

 

Giữa sự yên tĩnh, anh ta bất ngờ lên tiếng.

 

“Em không cần phải như vậy.”

 

Tôi lơ mơ hỏi: “Gì cơ?”

 

Anh ta khẽ cười lạnh một tiếng.

 

“Dạo này em ra ngoài hay ở nhà đều như vậy, không phải vì Giản Tân Như sao?”

 

03

 

Tôi có chút sững sờ, nhất thời không hiểu vì sao anh ta lại đột nhiên nhắc đến Giản Tân Như.

 

Mãi một lúc sau mới hiểu được ý trong lời anh ta.

 

Giản Tân Như, bạch nguyệt quang một thời của Quý Triệt.

 

Cũng chính là người được nữ bạn học hôm nay nhắc đến với cái tên “người khác”.

 

Lần đầu tiên tôi gặp Quý Triệt, anh và Giản Tân Như mỗi người ôm một chồng sách, đứng sát vai nhau bên đường trong khuôn viên trường, nhìn tôi cãi nhau với người khác.

 

Chiếc xe mới của tôi đã va vào xe đẩy của một người bán trái cây, ông ta vừa khóc vừa gào đòi tôi bồi thường tổn thất và chi phí thuốc men.

 

Đám người vây quanh không ai tin lời tôi nói rằng ông ấy cố tình lao vào, ai cũng mắng tôi cậy giàu ức h.i.ế.p người nghèo, bắt nạt kẻ yếu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nói gì cũng không ai tin, đến mức không thể cãi nổi.

 

Đúng lúc ấy, có người lớn tiếng lên tiếng.

 

“Khi nào thì tai nạn giao thông lại được phán định bằng cách xem ai giàu ai nghèo?”

 

Tôi quay đầu lại, liền thấy Quý Triệt mặc áo sơ mi trắng đứng dưới ánh nắng loang lổ.

 

Cao ráo, gọn gàng, sạch sẽ.

 

Chỉ một ánh nhìn đã in sâu vào tim tôi.

 

Trước khi quyết định theo đuổi Quý Triệt, tôi còn đặc biệt đến hỏi nữ thần khoa Xây dựng – Giản Tân Như – về quan hệ giữa hai người họ.

 

Dù gì khi đó họ thường đi cùng nhau, trong mắt mọi người thì rất thân thiết.

 

Giản Tân Như vuốt mái tóc dài của mình, nghĩ một lát rồi mỉm cười nói: “Bọn mình là bạn học kiêm đồng hương thôi.”

 

Khi Quý Triệt biết được câu trả lời đó, anh ta im lặng vài giây, mặt không biểu cảm, nói: “Chính là như cô ấy nói.”

 

Từ nhỏ tôi đã sống trong giàu sang, xinh đẹp rạng rỡ, cha mẹ dạy tôi phải dũng cảm bày tỏ tình cảm, cuộc sống trước giờ chưa từng gặp kiểu con trai như Quý Triệt. Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, tôi liền bắt đầu theo đuổi anh ta một cách rầm rộ.

 

Quý Triệt là người thi đỗ đại học từ vùng núi, mang trong mình cốt cách kiêu ngạo, anh ta từ chối tôi, nói trong mười năm trả nợ khoản vay học phí sẽ không yêu đương.

 

Lúc đó, tôi thật sự chỉ có một lòng một dạ với Quý Triệt.

 

Nụ cười thoáng qua của anh ta, một lần ăn cơm hiếm hoi được anh đồng ý, sự quan tâm vô tình bộc lộ, đều đủ khiến tôi vui sướng tột độ, càng theo đuổi càng hăng hái.

 

Tôi theo đuổi anh ta suốt hai năm, anh ta từ chối tôi suốt hai năm.

 

Mãi đến khi mẹ anh ta bất ngờ mắc bệnh nặng.

 

Khi cả gia đình anh ta bất lực trước khoản viện phí ba trăm ngàn, Quý Triệt vì vay tiền thất bại mà gầy rộc đi, tôi đã mang toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, dè dặt đưa cho anh.

 

Hôm đó, lần đầu tiên tôi thấy sự bất lực và tự ti của anh, sự yếu đuối và cảm động.

 

Ba tháng sau, anh xuất hiện dưới ký túc xá của tôi với một bó hoa hồng, tôi đỏ mặt nhào vào lòng anh.

 

Tôi run rẩy vì hạnh phúc, còn anh cũng đỏ mắt.

 

“Du Du, sao em lại yêu anh nhiều đến vậy, sao anh lại may mắn thế này…”

 

Khi Giản Tân Như nhìn thấy tôi và Quý Triệt tay trong tay xuất hiện tại lễ cưới của cô ta, nét mặt cô ta thoáng hoảng hốt trong chốc lát.

 

Có hôm tôi từ phòng tắm bước ra, bắt gặp hai người họ đứng sát vai nhau trước lan can ban công trò chuyện, hệt như lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ.

 

Âm thanh lờ mờ bị gió mang đến tai tôi.

 

“Hồi đó, em đã chờ anh mở lời…”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Du Du là cô gái tốt…”

 

“Có duyên không phận…”

 

Lúc đó tôi nghĩ, ai mà chưa từng có một mối rung động thuở thiếu thời chứ.

 

Người xưa đã có gia đình, Quý Triệt đối với tôi cũng không tệ, chúng tôi cứ thế bước tiếp trên hành trình cuộc đời của riêng mình là được rồi.

 

Nhưng khi ấy tôi không ngờ, cuộc sống lại có thể bất ngờ b.ắ.n ngược một mũi tên quay đầu.

 

Hơn nữa, còn vô cùng mãnh liệt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com