Ánh Trăng Không Còn Chiếu Sáng

Chương 1: 1



Đến năm thứ tư sau khi kết hôn, tôi phát hiện mình chẳng còn yêu chồng chút nào.

 

Bàn tay anh ta đặt trên eo khiến tôi thấy khó chịu.

 

Nụ hôn chúc ngủ ngon mỗi tối với tôi như một cực hình.

 

Thậm chí cả quần áo của anh ta, tôi cũng ngửi ra một thứ mùi khó chịu.

 

Nhưng Quý Triệt là người tôi từng bất chấp tất cả để giành lại.

 

Quả do mình trồng, dù có rơi nước mắt cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

 

Tôi ngày càng không vui.

 

Ngày càng tiều tụy.

 

Cho đến một ngày, tôi thấy một đoạn đối thoại trong điện thoại của anh ta:

 

【Sao anh có thể bỏ trốn vào lúc đó chứ!】

 

【Cô ấy yêu anh quá nhiều, lỡ như cô ấy sống không nổi nữa, anh không thể tàn nhẫn như vậy.】

 

【Nếu khi đó em không rút lui, anh có từng nghĩ chọn em không?】

 

【… Đã từng】

 

Hôm đó, tâm trạng tôi cực kỳ tốt.

 

Một mạch ăn liền ba bát cơm chiên trứng.

 

01

 

Ghế sofa có hơi chật.

 

Khi Quý Triệt ngồi xuống, đôi chân dài trong chiếc quần tây thẳng thớm của anh ta vô thức dán sát vào chân tôi.

 

Tôi lặng lẽ dịch chân ra hai phân.

 

Thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh ta dường như không hay biết, đang bị vây quanh bởi đám người nói chuyện rôm rả.

 

Đây là buổi họp lớp do một người bạn cũ đặc biệt tổ chức để nhờ vả anh ta, và Quý Triệt hiển nhiên là tâm điểm không thể thay thế.

 

Quý Triệt dáng vẻ ung dung, bình tĩnh mà có phần xa cách.

 

Vẫn là kiểu lạnh lùng cao ngạo quen thuộc.

 

“Cậu đúng là giấu nghề, chỉ trong vài năm đã trở thành nhân vật mới nổi trong giới kinh doanh, bọn tớ còn lâu mới theo kịp!”

 

“Sở Du Du, cậu đúng là có phúc! Nhưng mà cũng phải cẩn thận giữ chặt đấy, Quý Triệt ngày xưa chỉ là cậu học trò nghèo mà còn nhận cả bó thư tình, giờ thành công rồi, mấy cô gái ngoài kia không phải sẽ lao vào như thiêu thân sao!”

 

“Sợ gì! Hồi đó Sở Du Du theo đuổi Quý Triệt oanh oanh liệt liệt, giờ từ cô gái đầy sức sống thành quý phu nhân xinh đẹp, bướm ong bên ngoài cũng phải chịu thua hết!”

 

Giữa một loạt lời tâng bốc xu nịnh, bỗng có một nữ bạn học ở góc phòng khẽ hừ một tiếng, vô cùng chói tai.

 

“Phúc phần như vậy cũng thật khiến người ta ghen tỵ không nổi, năm đó tiểu thư nhà giàu chen ngang tình yêu của người khác, giờ lại còn được ca tụng thành thế này… hừ, quả nhiên chỉ nghe tiếng cười người mới, nào thấy nước mắt người xưa!”

 

Lời vừa dứt, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi quay đầu nhìn nữ bạn học vừa lên tiếng — là một trong những người từng gửi thư tình cho Quý Triệt năm xưa.

 

Lúc này mặt cô ta đỏ bừng như tôm luộc, rõ ràng là đã say.

 

Quý Triệt không nói gì, chỉ nâng ly nhấp một ngụm rượu.

 

Tôi hiểu ý anh ta.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Anh ta không lên tiếng, cũng tức là bảo tôi đừng nói gì.

 

Trước đây tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo.

 

Nhưng lần này, tôi không làm vậy.

 

“Nghe cô nói, người ta còn tưởng cô và Quý Triệt từng là một đôi bị tôi chia cắt đấy!”

 

Tôi nghiêng đầu lên tiếng.

 

Nữ bạn học cứng người lại, đỏ mặt tía tai phản bác:

 

“Tôi đâu có nói vậy! Cô đừng vặn vẹo lời tôi, tôi nói là người khác! Cô dám nói cô không nhân lúc người ta yếu lòng mà cướp anh ấy khỏi tay người khác à?”

 

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía tôi, ánh nhìn lấp lánh, pha lẫn chút háo hức xem kịch hay.

 

Lời này thật khó nghe, dù tôi không muốn tranh cãi với cô ta, nhưng những gì cần nói thì vẫn phải nói cho rõ.

 

Tôi nhìn thẳng vào cô ta, nói:

 

“Xin lỗi vì đã khiến cô thất vọng. Khi tôi và Quý Triệt ở bên nhau, anh ấy là người hoàn toàn độc thân. Còn cái người ‘người khác’ mà cô nói đến, nếu chỉ là—”

 

“Đủ rồi.”

 

Quý Triệt bỗng lên tiếng, giọng đầy khó chịu.

 

Chiếc ly được đặt xuống bàn một cách vừa phải, chất lỏng màu đỏ bên trong lắc lư thành từng vòng tròn.

 

“Du Du, chỉ là bạn học đùa chút thôi, đừng giận dỗi, để người ta chê cười.”

 

Nghe vậy, nữ bạn học liếc tôi đầy đắc ý xen lẫn châm chọc.

 

Tôi mím môi, định nói mình giận dỗi chỗ nào, người ta công kích tôi thì tôi đáp lại, chẳng phải là lẽ thường sao?

 

Nhưng vừa mở miệng, trước n.g.ự.c tôi bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc.

 

Dạo gần đây, tôi luôn như vậy.

 

Chỉ cần Quý Triệt nói một câu, làm một hành động nào đó, thậm chí chỉ cần nghe thấy giọng anh ta, tôi liền sinh ra cảm giác kỳ lạ.

 

Giống như ăn miếng bánh ngọt đến miếng thứ bảy, hay như nhàu nhĩ như quả bóng xì hơi, hoặc là uống phải trà để qua đêm với vị chát lấn át cả dư vị.

 

Vô vị, chán ngắt.

 

Tôi bỗng thấy mọi chuyện thật nhạt nhẽo, bèn ngậm miệng lại.

 

Buổi họp lớp kết thúc trong không khí náo nhiệt, mọi người lần lượt chào tạm biệt nhau.

 

Khi quay đi, Quý Triệt đưa tay ôm eo tôi, tôi hơi nghiêng người, âm thầm né tránh.

 

Quý Triệt mím môi, liếc nhìn tôi một cái.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com