Tống Thanh Uẩn đặt bàn ở một nhà hàng Vân Nam. Vì nhà hàng này vào giờ cao điểm chỉ nhận khách có đặt trước, nếu hết chỗ sẽ không nhận thêm nên dù đã sáu giờ chiều, bên trong cũng không quá đông.
Bàn ăn có bốn người.
Hai người bạn của Tống Thanh Uẩn, một người tên Tiêu Thư Thanh, là Omega. Điều khiến Kỷ Chính Sơ ngạc nhiên là chiều cao của người này gần như ngang bằng với cậu. Hình như đang giảng dạy tại đại học H.
Người còn lại là Doãn Dự, một Beta. Anh ta thấp hơn Kỷ Chính Sơ một chút nhưng cũng phải trên 1m75.
Hai người này rất ăn ý, đồng loạt chọn chỗ ngồi đối diện với Tống Thanh Uẩn.
Thế là Kỷ Chính Sơ mặc nhiên ngồi cạnh Tống Thanh Uẩn.
Cậu cảm thấy mình thật quê mùa. Ngồi giữa ba tinh anh xã hội, cậu chẳng khác nào một đứa trẻ cấp một... Cảm giác tự ti trào dâng, như một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ.
"À... em chào các anh. Mọi người có muốn uống nước không? Để em rót cho."
Cậu cứng ngắc đứng lên, miễn cưỡng chào hỏi.
Trong đầu, dòng suy nghĩ hóa thành một con gà cao su biết kêu thảm thiết:
'Bên cạnh là tổng giám đốc của một tập đoàn giáo dục danh tiếng của Hoa Quốc! Đối diện là một giáo sư đại học! Một sinh viên đại học như mình ngồi đây có ai hiểu được sự xấu hổ này không hả trời ơi!!'
"Không cần đâu, mấy chuyện này cứ để Tống Thanh Uẩn làm là được."
Omega tóc dài ngồi đối diện thu hết ba cái ly trên bàn, đẩy đến trước mặt Tống Thanh Uẩn.
Beta bên cạnh thì chống cằm, mắt cong cong nhìn cậu:
"Nghe nói gần đây em đang ở nhờ nhà Đại Tống đúng không? Làm gì có chuyện để khách rót nước cho khách, cứ để Đại Tống lo đi."
Nói rồi, anh ta lườm Tống Thanh Uẩn một cái:
"Chẳng biết điều gì cả, còn không chu đáo bằng đàn em nhỏ tuổi. Đáng đời bao năm nay vẫn không tìm được người yêu."
Kỷ Chính Sơ rụt cổ lại, ngoan ngoãn đóng vai một con chim cút nhát gan, không dám hó hé nửa lời.
......
Món ăn chính hôm nay là cá hấp nồi đá, một món nổi tiếng của nhà hàng này. Tống Thanh Uẩn đặt món này cũng vì muốn chiều theo cái dạ dày thủy tinh vốn đã bị hành hạ trong những năm du học nước ngoài của Kỷ Chính Sơ.
Đồng hồ cát trên bàn chảy hết, nhân viên phục vụ nhấc chiếc nắp rơm ra, để lộ nồi cá với lớp nước dùng trắng đục như sữa.
Người phục vụ lần lượt múc súp ra từng bát. Hành lá được rắc lên hòa cùng chút hương tiêu thoang thoảng tạo nên một hương vị vừa tươi ngon vừa đậm đà.
Trưa nay Kỷ Chính Sơ ăn uống qua loa, chiều lại vùi đầu học cả buổi, giờ đã đói đến mức bụng sôi ùng ục.
Người phục vụ múc bát đầu tiên cho cậu. Chẳng đợi những người khác có súp, cậu đã tu một hơi cạn sạch.
Chờ đến khi người phục vụ múc xong cho tất cả, nhìn lại bát không của Kỷ Chính Sơ, người đó ngẩn ra:
"Ơ..... bạn có muốn thêm không?"
Nhân viên phục vụ bật cười.
Chàng trai ngồi nhìn vào nồi cá nóng hổi, lại nhìn cái bát trống trơn của mình.... lén nuốt nước bọt, rụt rè đưa bát ra.
Nhưng nhân viên phục vụ còn chưa kịp nhận lấy thì đã bị người đàn ông bên cạnh giơ tay chặn lại.
Kỷ Chính Sơ: ???
Ra ngoài ăn mà còn có người quản số bát súp của một Alpha trưởng thành hay sao???
Cậu kinh ngạc cực độ.
Thế nhưng tên đàn ông thối bên cạnh chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ thản nhiên dặn dò nhân viên:
"Cảm ơn, trước tiên đừng múc thêm cho em ấy kẻo lát nữa lại không ăn nổi món khác."
"Nhưng mà em....."
Cậu chưa kịp phản bác thì đã bị nhét một miếng cá lớn vào miệng.
Vẫn là một miếng cá to đùng.
Thấy cậu chưa có động tĩnh gì, người nọ lại gắp thêm một miếng đậu hũ trắng mịn cùng vài cọng rau cải dầu bỏ vào bát cậu.
Kỷ Chính Sơ: "....Cảm ơn..... anh?"
Người 'anh' kia: "Đừng khách sáo."
Kỷ Chính Sơ: ....
:)
......
Trong lúc ăn, Kỷ Chính Sơ tập trung cắm đầu vào bát của mình, ba người còn lại thì bàn chuyện cuộc sống.
Beta đối diện vẫn là người nói nhiều nhất giờ lại ngả người lên ghế sofa, dài giọng thở dài:
"Trước đây còn bảo để Đại Tống và A Thanh gắng gượng mà sống với nhau cho xong, dù sao cũng là một Alpha một Omega, lại đều độc thân. Nhưng giờ thì hay rồi, A Thanh cũng có A rồi, ba người chúng ta chỉ còn lại mình Đại Tống cô đơn lẻ bóng."
Kỷ Chính Sơ khựng lại.
Omega kia.... đã có Alpha rồi?
Cậu lén lút nâng mí mắt, liếc nhìn Omega cao ráo chân dài ngồi đối diện.
Ban đầu cậu tưởng rằng bọn họ đang trò chuyện sẽ không để ý, nào ngờ vừa đưa mắt qua liền bị tóm gọn tại trận.
Omega chống mu bàn tay lên cằm, giọng điệu hờ hững:
"Thanh Uẩn thích kiểu ngoan ngoãn, mềm mại và nghe lời. Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như cậu ấy từng nói, tất cả Alpha đều ngoan mềm hơn tôi?"
Rõ ràng là đang trêu Tống Thanh Uẩn nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Kỷ Chính Sơ.
Kỷ Chính Sơ: ....???
Câu này cộng thêm ánh mắt kia.... Có phải ảo giác không, sao cứ cảm thấy như có ẩn ý vậy?
Hơn nữa.... thích kiểu ngoan ngoãn, mềm mại, nghe lời.
Bảo sao hồi trước Tống Thanh Uẩn ghét cậu đến thế, cứ như muốn trốn cho thật xa.... bốn năm trước, cậu nào có chút gì gọi là nghe lời đâu, ha-ha-ha.
Alpha gì mà, tên đàn ông thối, thằng A thẳng đơ đáng ghét!
Sắc mặt của Kỷ Chính Sơ đổi tới đổi lui, dù cúi đầu cũng bị nhìn thấu hết.
Doãn Dự cầm điện thoại che khóe môi, nhanh chóng nhắn vào nhóm chat:
[Này, vị 'hải yêu' đừng có quá đáng, dọa sợ đứa nhỏ rồi kìa @Tiêu Thư Thanh]
[Vị lạ mặt này, làm ơn giữ chút chừng mực /nghiêm túc/ @Tiêu Thư Thanh]
Điện thoại của Tống Thanh Uẩn sáng lên, vang lên hai tiếng thông báo tin nhắn.
Hắn điềm nhiên mở khóa, lướt vào xem, sau đó quay sang nhìn Kỷ Chính Sơ, người mà lúc này gần như vùi đầu vào bát cơm rồi không chút biểu cảm trả lời:
[@Tiêu Thư Thanh, đừng dọa em ấy. Dạ dày của em ấy yếu, tí nữa lại tiêu hóa không nổi.]
Doãn Dự cười càng vui hơn:
[Thuộc giống thỏ à? Hơi kích động tí là tiêu hóa kém? Sao mà đáng yêu thế! Tôi có thể xoa đầu không? Bảo sao hồi đó Đại Tống còn chẳng thèm liếc A Thanh lấy một cái. @Tống Thanh Uẩn, 'Alpha đều ngoan hơn A Thanh' - Câu này giờ tôi tin là thật rồi hahahaha. Em ấy ngoan quá trời kìa, chậc chậc. Đại Tống không cho uống súp thì không uống, gắp món gì ăn món đó. Đừng nói là sinh viên năm tư, giờ kiếm một Alpha cấp ba ngoan thế này cũng khó ấy chứ?]
Tống Thanh Uẩn không trả lời nữa, đặt điện thoại xuống.
Hắn nghiêng đầu nhìn sang Alpha bên cạnh. Kỷ Chính Sơ không biết đang nghĩ gì, cứ đờ ra nhìn cái bát rỗng trước mặt.
"Em ăn no chưa?"
Hắn hỏi.
Cậu chớp chớp mắt, hoàn hồn:
"Hả...... Ừm, no rồi ạ."
Tống Thanh Uẩn xách balo của cậu lên, đứng dậy:
"Vậy đi thôi, cũng không còn sớm nữa. Lát nữa muộn, em lại thức khuya."
Chàng trai ngoan ngoãn đi theo sau:
"Ồ, vâng ạ, anh."
.....
Nhà của Doãn Dự ở thành phố Q nên ăn xong anh ta tự về.
Tiêu Thư Thanh đến đây công tác, trường sắp xếp khách sạn nên Tống Thanh Uẩn và Kỷ Chính Sơ tiễn anh ta về trước rồi mới trở về nhà.
Lúc đến căn hộ đã hơn mười giờ.
Sau khi tắm rửa xong, Kỷ Chính Sơ ngồi trên giường, cầm điện thoại ngẩn người.
Đây là lời mà bạn của Tống Thanh Uẩn nói trong bữa tối.
Một Alpha trưởng thành, thích kiểu ngoan ngoãn, mềm mại, nghe lời - chắc chắn là thích Omega xinh đẹp và truyền thống rồi.
Năm đó, lần đầu tiên cậu bị dẫn dắt độ.ng tì.nh, tình huống vô cùng khẩn cấp, chắc hẳn Tống Thanh Uẩn cũng rối loạn. Chuyện hai người vô cùng thân mật, chuyện cậu hình thành hội chứng chim non, tất cả đều là bất đắc dĩ.
Nhưng lần thứ hai cậu bị dẫn dắt độ.ng tì.nh, thực ra đã có cách giải quyết khác tốt hơn.
Huống hồ, Tống Thanh Uẩn đã trải qua một lần, không lý nào lại dùng cách lộn xộn như vậy để giúp cậu thêm lần nữa. Nhưng kết quả là, hai người lại lăn lộn với nhau lần nữa.
Vậy mà cả hai lần đều là với cậu - một Alpha, tính cách hoàn toàn trái ngược.
Rõ ràng biết cậu từng vì hội chứng chim non mà 'si tình' với hắn, có lẽ vẫn còn chút tình cảm chưa dứt, vậy mà lại làm ra những hành động dễ gây hiểu lầm này.
Bây giờ cũng thế.
Chuyện chăm sóc cậu, thực ra rất dễ từ chối.
Cùng lắm thì gửi cậu về nhà ông bà nội ngoại cũng được. Dù sao Tống Thanh Uẩn là tổng giám đốc của một tập đoàn, mỗi ngày bận rộn tới mức chân không chạm đất, có từ chối thẳng thừng, người lớn cũng chẳng thể nói gì.
Thế mà hắn cứ làm như chẳng có chuyện gì, đưa cậu về nhà chăm sóc.
Mỗi ngày đọc sổ tay chăm sóc, mua đúng loại cà phê cậu thích, nhờ dì giúp việc làm món ăn vừa hợp khẩu vị vừa tốt cho dạ dày của cậu.
Thậm chí còn đặc biệt mua máy làm bỏng ngô mini và máy làm kẹo bông gòn vì thấy cậu thích.
Hôm qua còn nói với cậu mấy câu mơ hồ, nghe hơi mập mờ.
Trong bóng tối, Kỷ Chính Sơ vò đầu bứt tóc, cả người ngã phịch xuống giường.
Càng nghĩ, đầu óc càng như bị nhồi thành một đống bột nhão.
Tên đàn ông chó này, rốt cuộc là có ý gì đây???
Cậu nghĩ rồi lại cảm thấy bản thân ngu ngốc, nghĩ mấy thứ này làm gì chứ.