Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành

Chương 10: Xin Lỗi, Là Do Tôi Không Chăm Sóc Tốt Cho Em



Vì buổi tối cứ mãi nghĩ về những chuyện đó nên Kỷ Chính Sơ lại có chút khó ngủ.

Cậu dứt khoát bò dậy khỏi giường, vào thư phòng làm PPT tiếp, đối chiếu bài luận của mình, rà soát tất cả các câu hỏi có thể xuất hiện trong buổi bảo vệ. Mãi đến hai giờ sáng cậu mới cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu ngáp một cái rồi đi ngủ.

Hôm sau phải đi thực tập ở công ty, bảy giờ bị đồng hồ báo thức réo dậy, cả người của cậu đều lâng lâng như đang trôi nổi.

Dù thực tập tại tập đoàn nhà mình nhưng cậu vẫn tự gửi hồ sơ ứng tuyển, được nhận vào theo quy trình tuyển dụng bình thường, thân phận chỉ là một thực tập sinh như bao người khác. Ngay cả trưởng bộ phận cũng không biết cậu là ai nên không có bất cứ đặc quyền nào. Dù buồn ngủ đến mấy, cậu vẫn ôm cốc cà phê đến công ty.

Cả ngày làm trâu làm ngựa trong công ty.

Câu làm ở bộ phận thương mại quốc tế, công việc chính là dịch email hỏi hàng từ nước ngoài sang tiếng Trung rồi chuyển tiếp đến các nhân viên phụ trách. Công việc này vốn không khó nhưng còn cả đống việc lặt vặt không phải của cậu. Hết in tài liệu cho người này lại chuyển đồ giúp người kia.

Buổi trưa vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi nhưng lại phải đặt trà chiều cho cả bộ phận.

Đến chiều, cậu phải theo dõi buổi họp nghiên cứu thị trường và đối thủ cạnh tranh nhưng hai mí mắt cứ sụp xuống.

Suy nghĩ một lúc, cậu lại vào phòng trà pha một ly cà phê.

Tỉnh táo được một chút nhưng có lẽ do hai ngày liền thức khuya, ban ngày lại bận rộn suốt, cơ thể bắt đầu không chịu nổi. Đến gần hết giờ làm, cậu lờ mờ cảm thấy dạ dày có chút khó chịu.

Tống Thanh Uẩn nhắn tin cho cậu: "Tôi bảo thư ký đến đón em rồi, nhớ tan làm đúng giờ."

Kỷ Chính Sơ trả lời: "Vâng, cảm ơn anh."

Cậu xoa bụng, chậm rãi thu dọn đồ đạc.

-----

Hôm nay thành phố Q thị có mưa, nhiệt độ lại giảm thêm mấy độ.

Kỷ Chính Sơ vẫn mặc cái áo mỏng của mấy ngày trước khi trời còn ấm áp. Vừa cầm ô bước ra cửa, cơn gió lạnh lập tức khiến da cậu nổi đầy da gà.

Cậu rụt cổ lại, thư ký đã lái xe đến trước tòa nhà.

Tống Thanh Uẩn cân nhắc đến thân phận hiện tại của cậu nên chỉ để thư ký lái một chiếc xe thương vụ bình thường đến đón.

Bên trong xe trống không, ngay cả tấm chăn cũng không có, may mà thư ký để ý thấy cậu mặc ít nên đã bật điều hòa ấm, cũng không quá khó chịu.

Vừa bước vào căn hộ, hơi ấm liền ập tới.

Phòng khách yên tĩnh, không có âm thanh nào nhưng có thể ngửi thấy mùi thức ăn mới nấu.

Cánh cửa bếp hé mở, giọng của người đàn ông bất chợt vang lên từ bên trong:

"Một muỗng xì dầu, một ít muối, dấm cũng cho vào à?"

"Ừm, được... hành lá, rau mùi đều cho vào."

"Dầu mè? Được rồi."

Kỷ Chính Sơ lén ghé vào cửa nhìn.

Người đàn ông vốn luôn diện vest thẳng thớm, ăn mặc chỉn chu giờ lại mặc đồ ở nhà, tay cầm một cái bát nhỏ, dùng thìa khuấy gia vị.

Thật ra cái bát không hề nhỏ, trước đây cậu từng thấy dì giúp việc dùng, phải bưng bằng hai tay mới được nhưng đặt vào tay người đàn ông kia, nó lại trông nhỏ như một món đồ chơi trẻ em.

"Em về rồi à?"

Alpha phát hiện ra cậu, hơi nghiêng đầu nhìn: "Ngày mai dì giúp việc mới đi làm lại, tối nay chúng ta tạm ăn đồ tôi nấu trước. Tôi đã hỏi kinh nghiệm của dì Lý rồi, xào măng tây tươi, nấu mì chay."

Nói xong, hắn đổ nước sốt đã pha vào nồi.

Mùi thơm của dầu lan tỏa ra, tràn ngập khắp gian bếp.

Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, cơn đau dạ dày âm ỉ của Kỷ Chính Sơ cũng dịu bớt.

Nói đi thì cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên cậu thấy Tống Thanh Uẩn xuống bếp.

Trước đây nhà của cậu ở thành phố H, mỗi lần đến thành phố Q đều ở nhà ông ngoại của bạn thân, tức là ông của Tống Thanh Uẩn. Đồ ăn cũng toàn do bà ngoại của bạn thân nấu. Hiếm hoi lắm mới ở nhà Tống Thanh Uẩn một hai lần nhưng cũng là do người giúp việc nấu.

Bây giờ, nhìn người đàn ông ấy cầm bát trong tay, bưng bát mì lên bàn ăn, cậu có chút hoảng hốt.

Cậu vội vàng chạy vào bếp bê phần rau xào còn lại ra.

Không đợi Tống Thanh Uẩn kịp phản ứng, cậu đã tất bật đi lấy đũa và thìa.

Đùa à? Đây là bữa ăn do vị CEO hàng đầu của tập đoàn giáo dục võ thuật số một cả nước nấu cho cậu. Mà còn phải hỏi dì giúp việc nhà cậu để học làm. Đương nhiên cậu không dám lơ là chút nào.

Tất nhiên..... kết quả của việc quá mức trân trọng là.... cậu ăn quá nhiều.

Chắc Tống Thanh Uẩn sợ cậu bị đói hoặc cũng có thể là vì quen với khẩu phần ăn của cậu nên hẳn lấy cho cậu một cái bát siêu to, múc đầy ắp.

Kỷ Thanh Sơ ăn hết sạch, đến cả nước mì cũng không chừa lại.

Dạ dày vốn đã âm ỉ khó chịu vì uống hai ly cà phê, bây giờ lại càng đau hơn.

Thứ trong bụng như một khối nặng nề đè xu.ống, hoàn toàn không thể tiêu hóa nổi.

Cậu đã thức hai đêm liền, vốn định tối nay ngủ sớm một chút nhưng cái dạ dày này cứ giày vò mãi, đến tận mười một giờ mà cậu vẫn chưa ngủ được.

Trước đây, mỗi lần mất ngủ, cậu thường đọc sách hoặc học bài. Vì so với việc lăn qua lăn lại trên giường lãng phí thời gian, thà tận dụng làm chút việc còn hơn. Biết đâu làm một hồi lại buồn ngủ. Nhưng hôm nay cậu đã quá mệt, mí mắt nặng trĩu, rất muốn ngủ, chỉ là bụng quá khó chịu khiến cậu không tài nào ngủ nổi.....

'Tuyệt' thật.

Hay là ra ngoài nôn một chút? Có khi nôn xong sẽ dễ chịu hơn.

Kỷ Chính Sơ âm thầm đấu tranh trong lòng.

Nhưng bây giờ mới mười một giờ, vừa rồi trong phòng khách vẫn còn tiếng động, hình như Tống Thanh Uẩn vừa tắm xong, chắc vẫn chưa ngủ. Nếu bây giờ vào nhà vệ sinh nôn, chắc chắn sẽ làm ồn đến hắn.

Thế nên, cậu chỉ có thể ngồi trên giường, ôm bụng chịu đựng.

Tuy ý thức có thể nhịn nhưng dạ dày lại không chịu nổi....

Chưa đầy nửa tiếng, cơn đau đã dữ dội đến mức khiến cả người cậu toát cả mồ hôi lạnh.

Dạ dày quặn lên từng đợt, có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể trào ngược ra.

Cậu vội tính toán trong đầu xem nên chọn nôn thẳng lên giường người ta để nửa đêm còn phải dọn dẹp hay đi vào nhà vệ sinh trước thì hơn.....

Nghĩ một lúc, cậu quyết định đừng tự chuốc thêm rắc rối.

Vậy nên chỉ trong chớp mắt, cậu lao thẳng vào nhà vệ sinh.

......

Tống Thanh Uẩn tắm xong, sấy khô tóc thì cũng đã gần mười một giờ.

Hắn có thói quen đọc sách nửa tiếng trước khi ngủ nên không tắt đèn ngay mà bật đèn đọc sách, tựa vào đầu giường đọc sách.

Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang sách vang lên.

Đang đọc dở thì hắn bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

Không quá nặng nhưng trong không gian yên tĩnh thế này lại rất rõ ràng.

Hắn nhíu mày: Giờ này rồi, nhóc con kia còn ra ngoài làm gì?

Hắn nhẹ nhàng mở cửa, vốn định xem cậu đang làm gì, tiện thể nhắc cậu đừng thức khuya.

Nhưng vừa mở cửa, hắn liền nghe thấy âm thanh nôn khẽ bị đè nén.

Sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, vội vàng bước nhanh đến nhà vệ sinh.

Kỷ Chính Sơ vừa lao vào liền ôm chặt bồn cầu nôn thốc nôn tháo, thậm chí gấp đến mức quên cả đóng cửa.

Nôn xong, cậu xả nước rửa sạch rồi bật quạt thông gió, sau đó ủ rũ bước đến bồn rửa mặt súc miệng.

Vừa đưa tay lên nắm tay nắm cửa, cánh cửa đã đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài.

Cậu đang khó chịu nên không để ý ngoài kia đã bật đèn từ lúc nào, đến khi cửa mở ra mới phát hiện ánh đèn hành lang sáng chói.

Người đàn ông mặc đồ ở nhà, thậm chí còn chưa kịp mang dép, ngay lúc cửa mở ra đã nửa quỳ xuống, bàn tay áp lên mặt cậu.

"Sao thế, Sơ Sơ? Dạ dày khó chịu à?"

Giọng của hắn đầy lo lắng nhưng lại mang theo sự dịu dàng khác hẳn ngày thường.

Lông mày nhíu chặt như ngọn núi nhỏ, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự quan tâm.

Kỷ Chính Sơ giật bắn mình, theo phản xạ "Hả" một tiếng.

Cậu ngượng ngùng gãi đầu: "Chắc là tiêu hóa không tốt, hình như là do ăn hơi nhiều vào buổi tối.... Khụ. Không sao đâu, em nôn xong là ổn thôi. Em đi súc miệng trước đã."

Nói xong, cậu lách qua hắn, đến bồn rửa mặt lấy nước súc miệng.

Nôn xong, súc miệng, sau đó lấy giấy lau nước mắt sinh lý vừa chảy ra.

Từng động tác đều thuần thục đến mức đáng kinh ngạc.

Thực ra cũng chẳng có gì lạ. Trước đây cậu đã làm hỏng dạ dày, lại lười để ý nên đau dạ dày rồi nôn ra cũng là chuyện thường xuyên.

Cậu quay đầu lại liền thấy Tống Thanh Uẩn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, ánh mắt sâu thẳm.

Ánh mắt ấy nhìn cậu không giống như cậu chỉ vừa mới nôn bình thường mà như thể cậu mắc phải căn bệnh nan y nào đó vậy.

Nhớ lại bữa tối là do Tống Thanh Uẩn nấu.....

Hơn nữa còn là lần đầu tiên hắn xuống bếp.

Kỷ Chính Sơ: !!!

"Anh đừng nghĩ nhiều! Đây là bệnh cũ của em, không liên quan gì đến anh hết. Em.... dạo này thức khuya, hôm nay ban ngày không có sức nên uống thêm một ly cà phê, có vẻ dạ dày không chịu nổi. Rồi buổi tối ăn nhiều cũng vì trưa nay bận quá quên ăn, đói quá thôi. Thật sự không liên quan đến anh đâu, em thề, thật đấy!"

Chàng trai vì tinh thần không tốt, khóe mắt hơi rũ xuống.

Đôi mắt đỏ hoe vì thức khuya mấy ngày liền. Hàng mi dày bị thấm ướt, dính vào nhau trông thật đáng thương.

Dù vậy cậu vẫn gắng gượng duy trì nụ cười nơi khóe môi, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, chống lên trán, thề thốt để an ủi người đối diện.

Cổ họng của Tống Thanh Uẩn nghèn nghẹn, môi mím chặt hồi lâu mới khó nhọc mở miệng hỏi: "Trước đây, khi còn ở nước ngoài, em cũng hay bị như vậy sao?"

Kỷ Chính Sơ giống như chú chim nhỏ, gật đầu liên tục: "Đúng, đúng vậy!"

Cậu sợ hắn vì chuyện này mà tự trách bản thân.

Dù sao thì, một Alpha chưa bao giờ xuống bếp như Tống Thanh Uẩn, vì muốn cậu có một bữa ăn ngon mà đặc biệt gọi điện cho dì giúp việc trong nhà nhờ hướng dẫn từ xa. Sau một ngày bận rộn, về đến nhà còn nấu cơm cho cậu, thế mà cậu ăn xong lại nôn hết ra..... Điều này đúng là tệ quá rồi.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cậu đã bị kéo vào lòng.

Lồng ngực của hắn rộng lớn, dễ dàng ôm trọn cậu vào trong.

Cả hai đều chỉ mặc đồ ngủ mỏng.... Hơi ấm từ cơ thể hắn xuyên qua lớp vải, truyền thẳng đến da thịt.

"Xin lỗi... Tôi đã không chăm sóc tốt cho em."

Hắn khẽ nói.

Ngực của Kỷ Chính Sơ bỗng chốc dâng lên cảm giác chua xót.

Lần đầu tiên bị bệnh ở nước ngoài, cậu một mình lê bước nặng nề về phòng uống thuốc, nhìn chằm chằm vào WeChat của cha mẹ mà không dám nhắn tin, sợ họ lo lắng.

Cậu cuộn tròn trên giường, nước mắt tí tách rơi xuống.

Lần thứ hai ngất xỉu phải nhập viện, cha mẹ bận rộn chỉ sắp xếp hộ lý chăm sóc. Ngoài giường bệnh, bóng người qua lại nhộn nhịp nhưng chẳng có ai là người thân quen của cậu. Cậu cắn chặt môi, tự nhủ với bản thân:

'Kỷ Chính Sơ, mày là một Alpha, phải mạnh mẽ lên.'

Rồi cậu nuốt hết nước mắt vào trong, gọi video cho cha mẹ, nở nụ cười tươi:

"Không sao đâu ạ! Chỉ là bị tụt đường huyết chút xíu thôi, truyền dịch xong là khỏe ngay!"

Sau đó, cậu dần quen với điều đó.

Cậu nghĩ mình đã trưởng thành, đã là một Alpha chín chắn. Kể cả khi khó khăn lắm mới được về nước, chưa kịp ở bên cha mẹ bao lâu, họ đã vội vã sang nước ngoài lần nữa, cậu cũng chẳng sao cả.

Dù gì thì, bệnh thì uống thuốc, đau dạ dày thì mặc kệ, nôn ra là ổn.

Chuyện nhỏ thôi, cậu đều tự lo được cả.

Cậu không phải một đứa trẻ không rời xa nổi gia đình.

Cũng không đến mức quá nhớ nhà.

Nhưng giờ đây, khi được người đàn ông này ôm chặt vào lòng, khi nghe hắn tự trách rằng 'Tôi đã không chăm sóc em thật tốt'.....

Khi nghe hắn nói: "Tôi xin lỗi."

Uất ức trong lòng cậu như chậm một nhịp, bỗng cuồn cuộn trào dâng.

Cậu chậm rãi giơ cánh tay lên, ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào lồng ngực của hắn:

"Anh nói linh tinh gì vậy.... Anh đã chăm sóc em rất tốt rồi mà."

Tống Thanh Uẩn chẳng phải ai khác, chỉ là một người anh lớn lên cùng cậu từ nhỏ, cũng không phải có quan hệ gì đặc biệt với cậu.

Vậy mà hắn bằng lòng đón cậu về nhà, tự mình chăm sóc cậu, làm được đến mức này... thật sự đã rất, rất tốt rồi.

Kỷ Chính Sơ không ngốc, cậu hiểu tất cả.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com