Mười giờ sáng, diễn đàn Lục Tính xuất hiện một bài đăng mới nổi bật trên trang chủ:
[Hội chứng chim non của Alpha là bệnh nan y à? Sao bốn năm rồi mà tôi vẫn chưa khỏi huhu! Cứu với!]
Chủ thớt: Tôi là một Alpha, như tiêu đề. Bốn năm trước, lần đầu tiên bị một Omega dẫn dụ độ.ng tì.nh, thế là tôi với ông anh của bạn thân lăn giường với nhau. Kể từ đó, tôi si mê người ta không dứt ra được, khiến anh ấy không chịu nổi, phải đi hỏi bác sĩ. Kết quả là được chẩn đoán mắc hội chứng chim non. Tôi uống thuốc một thời gian, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Sau đó bốn năm không gặp. Nhưng gần đây lại gặp lại anh ấy rồi. Phải làm sao đây..... Hình như tôi lại có chút tình cũ cháy lại. Thế nên muốn hỏi mọi người, hội chứng chim non là bệnh nan y à? Có chữa khỏi được không?
Lầu 1: Omega thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau? Đẩy thuyền, đẩy thuyền!
Lầu 2: Tình tiết mở màn của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn AO tiêu chuẩn. Bốn năm trôi qua, cậu vẫn không quên được anh ấy. Mà anh ấy còn độc thân không? Nhưng nếu cậu độ.ng t.ình rồi lăn giường với anh ấy, chắc là đã đánh dấu tạm thời người ta rồi đúng chứ? Hội chứng chim non vốn là hiện tượng hai chiều mà, sao đọc tả lại thấy như một vở kịch độc diễn của riêng cậu vậy?
Lầu 3: Cảm ơn vì lời mời. Tôi là bác sĩ. Hội chứng chim non uống thuốc khoảng một đến hai tháng là có hiệu quả. Nếu sau đó vẫn còn lệ thuộc, vậy được chẩn đoán là tình yêu. ____Trích từ cuốn 'Giáo trình phổ cập bệnh lý pheromone Lục Tính'.
Lầu 4: (trích bình luận Lầu 2) Nhưng sao đây lại thành độc diễn một mình của chủ thớt?
Anh trai của bạn thân của chủ thớt lớn tuổi hơn cậu ấy (mạnh dạn đoán là hơn nhiều tuổi?), chắc chắn có suy nghĩ chín chắn hơn. Nhưng Omega khi bị đánh dấu tạm thời sẽ xuất hiện hiện tượng lệ thuộc pheromone đấy. Anh ấy rõ ràng rất khát khao pheromone nhưng vẫn vì trách nhiệm của một người anh mà đưa cậu đi gặp bác sĩ.... Trời ơi, nghĩ tới đã thấy thương rồi. Nếu bây giờ chủ thớt vẫn còn thích anh ấy thì còn đắn đo chuyện mình có bị hội chứng chim non hay không làm gì nữa? Mau theo đuổi anh ấy đi chứ! Cảm giác anh ấy là một Omega rất tốt, bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm.
.....
Kỷ Chính Sơ nhìn những bình luận trong điện thoại, ngón tay đặt trên khung trả lời, muốn khóc mà không có nước mắt.
Đoán đúng rồi đấy. Tống Thanh Uẩn đúng là lớn hơn cậu rất nhiều, cũng vô cùng có trách nhiệm, luôn lo nghĩ cho cậu. Nhưng hắn không phải Omega dịu dàng, chu đáo lại thơm thơm đâu....
Hắn cao hơn cậu cả một cái đầu, một tay có thể xách cậu lên, chỉ cần thả chút pheromone thôi cũng đủ làm một Alpha như cậu 'chân mềm nhũn'.
Nhờ phước mấy bình luận phía trước, bây giờ cả bài đăng đã tràn ngập bong bóng màu hồng. Nội dung thảo luận chẳng những lạc đề một trời một vực với câu hỏi của cậu mà còn chẳng liên quan gì đến thực tế nữa.
Chàng trai siết chặt điện thoại rong tay, lại càng bực bội hơn.
Trên màn hình đột nhiên hiện lên thông báo tin nhắn mới.
Nhóm chat 'Oral presentation 3+1 tất thắng':
A Tang: @Tất cả, mã cuộc họp Tencent 533-xxx-179, chuẩn bị họp nhóm nào!
A Tang: @Kỷ Chính Sơ, đàn anh có khỏe không? Có tham gia được không?
Cậu lập tức từ 'thiếu niên tâm sự Sơ Sơ' chuyển sang 'nghiêm túc làm việc Sơ Sơ', cậu gửi một sticker 'OK' vào nhóm, sau đó nhảy xuống giường mở máy tính.
Cái gọi là 'họp nhóm' ấy mà, chính là từ hôm nay làm gì, bàn đến hôm nay ăn gì, rồi từ thảo luận quyết sách kinh doanh nhảy sang chuyện hôm trước đi công viên chơi vui ra sao, sau đó lại lan man qua trò chơi nào thú vị trong công viên.
Đến tận mười hai giờ trưa, cuộc họp mới tiến triển đến phần phân công công việc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tống Thanh Uẩn đẩy cửa bước vào: "Sơ Sơ, đến giờ ăn rồi."
Kỷ Chính Sơ nói "Xin lỗi, mọi người nói tiếp đi" rồi tắt mic.
Cậu quay lại với vẻ mặt có chút khó xử: "Cuộc họp nhóm của em vẫn chưa xong, hay là anh và bà ngoại cứ ăn trước đi. Nhiều nhất một tiếng nữa là em xong."
Tống Thanh Uẩn nhíu mày, ánh mắt quét qua màn hình hiển thị thời gian họp đã hai tiếng, vẻ mặt của hắn càng thêm không vui: "Trước đây cũng như vậy nên em mới ăn uống không điều độ à? Dạ dày của em vẫn chưa khỏi, phải ăn đúng giờ mới có thể uống thuốc đúng lúc."
Kỷ Chính Sơ vốn còn hơi do dự nhưng người đàn ông bỗng nhiên nói: "Bà ngoại đặc biệt đến nấu cho em ăn đấy, bà đang chờ em."
Chỉ một câu đã đánh trúng điểm yếu, cậu lập tức quay lại nhóm giải thích: "Xin lỗi, dạo này dạ dày không tốt, bác sĩ dặn phải ăn đúng giờ. Làm phiền mọi người ghi hình lại giúp tôi, chiều nay tôi sẽ xem lại."
Mọi người lập tức nhao nhao lên:
"Thế thì họp xong luôn đi, đàn anh bệnh rồi, mau đi ăn cơm nghỉ ngơi đi!"
"Vậy tan họp nhé? Dù gì cũng chưa gấp lắm, chiều chia phần rồi làm PPT luôn."
"OK OK, tạm biệt mọi người, bye bye đàn anh!"
"Chúc đàn anh mau khỏi bệnh!"
Các đàn em ríu rít an ủi, chàng trai mỉm cười trả lời từng người một. Đợi đến khi cuộc họp kết thúc, cậu mới tắt máy tính.
Xỏ dép lê đứng dậy, cậu bước đến trước mặt Tống Thanh Uẩn, ngẩng đầu lên: "Xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
......
Bữa trưa, bà ngoại xào một đĩa khoai từ (củ từ) với đậu Hà Lan, món ăn này vừa nhẹ bụng, dễ tiêu hóa mà lại đầy đủ dinh dưỡng. Ngoài ra còn có một đĩa cải thảo xào dấm chua, kíc.h thí.ch vị giác và dễ tiêu hóa.
Món tráng miệng là củ sen hấp đường nâu và mật ong, vừa thơm ngọt vừa đẹp mắt.
Kỷ Chính Sơ chỉ ăn được mấy miếng đã thấy no, phần còn lại đều bị Tống Thanh Uẩn quét sạch.
Cơm nước xong xuôi, bà ngoại đã mệt cả buổi sáng nên bèn lên lầu nghỉ ngơi. Kỷ Chính Sơ vì tối qua không thoải mái, cũng chưa ôn tập bài vở đàng hoàng nên ôm iPad vào thư phòng học bù.
Thư phòng vốn hướng về phía mặt trời, còn có cả cửa sổ lớn sát đất. Lúc này là giữa trưa, ánh nắng chiếu vào, phủ đầy hơn nửa căn phòng.
Kỷ Chính Sơ và Tống Thanh Uẩn ngồi đối diện nhau, một người làm việc trước máy tính, một người cầm bút điện tử hí hoáy ghi chú trên iPad, không hề quấy rầy lẫn nhau.
Ngoại trừ.....
Một Alpha nào đó vừa xem được hơn mười phút đã buồn ngủ díp mắt.
Cậu chống một tay lên cằm, cố gắng viết tiếp trên màn hình nhưng đầu thì như chim sẻ gật gù liên tục.
Tống Thanh Uẩn đọc xong một tập tài liệu, ngước lên thì thấy chàng trai đã nhắm tịt mắt, tay vẫn ngoan cố cầm bút, nỗ lực viết tiếp. Hắn bất đắc dĩ gõ nhẹ lên bàn: "Em buồn ngủ quá thì ngủ đi một lát. Học thế này cũng chẳng hiệu quả đâu."
Kết quả, không nói thì thôi, vừa nói xong, chàng trai liền phịch một tiếng, gục hẳn xuống bàn.
Tống Thanh Uẩn nhìn lại màn hình..... trên Notability* toàn là những nét chữ nguệch ngoạc như vẽ bùa, hoàn toàn chẳng nhận ra cậu viết gì.
(*một ứng dụng ghi chú)
Cái này..... chắc là ngủ từ đời nào rồi chứ gì?
Hắn vỗ vỗ má cậu: "Sơ Sơ, dậy nào, về phòng mà ngủ."
Chàng trai đúng là dậy thì có dậy nhưng vẫn mơ màng, cậu chỉ tìm một tư thế thoải mái hơn rồi lầm bầm: "Em cứ nằm tạm đây là được rồi....."
Mắt còn chưa mở nhưng cậu đã xoay người quay lưng về phía ánh sáng, tiếp tục ngủ.
Cậu trông rất ưa nhìn, không mang vẻ lạnh lùng cứng rắn như các Alpha khác. Khuôn mặt có chút thịt, không phải kiểu bầu bĩnh rõ ràng mà chỉ là nhờ collagen căng tràn mà thoáng chút mềm mại, nhìn lâu tự nhiên lại có vài phần đáng yêu.
Lông mi tựa như chiếc quạt nhỏ, phủ xuống đôi mắt khép hờ, tinh xảo như một con búp bê trưng bày trong tủ kính.
Lúc này, trong tai nghe vang lên giọng của thư ký từ cuộc họp trên Tencent Meeting*:
(*giống Zoom,...)
"Thưa ngài, chiều nay các quản lý bộ phận sẽ họp. Theo lịch, ngài dự định sẽ tham gia. Xin hỏi lịch trình này có giữ nguyên không?"
Tống Thanh Uẩn ấn nhẹ vào tai nghe, khẽ giọng đáp:
"Gửi link họp cho tôi, tôi sẽ tham gia trực tuyến. Nếu tôi không có mặt đúng giờ, bảo họ cứ bắt đầu trước, nhớ bật ghi âm."
"Vâng, thưa ngài. Cuộc họp diễn ra vào 2 giờ chiều. Tôi sẽ gửi link trước 10 phút."
"Được."
Sau đó, bên tai trở nên yên tĩnh.
Tống Thanh Uẩn tháo tai nghe xuống, cúi đầu nhìn chàng trai vẫn say ngủ.....
Dừng lại vài giây, hắn khom người bế bổng cậu lên khỏi ghế.
Lông mi của chàng trai khẽ run, cơ thể theo bản năng cứng đờ. Sợ đánh thức cậu, hắn đành đứng yên một lúc, mãi đến khi người trong lòng ngủ say trở lại mới nhẹ bước ra ngoài.
Tống Thanh Uẩn nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, để cậu nằm thoải mái hơn, hắn vô tình chạm vào chân cậu khiến điện thoại rơi từ túi quần xuống.
Màn hình sáng lên, hiện đầy thông báo___ tin nhắn WeChat, tin nhắn QQ và một biểu tượng lạ. Dòng thông báo trên màn hình hiển thị:
[Thưa chủ thớt đáng kính, bài đăng của bạn đang thu hút rất nhiều sự chú ý! Có người nhắc đến bạn: 'Chủ thớt biến đâu rồi? Tình hình với anh trai Omega của bạn sao rồi?']
Hắn liếc nhìn một cái...... cánh tay buông thõng bên người hơi động đậy. Lại liếc nhìn người trên giường, cuối cùng, động tác kiểm tra tin nhắn của hắn thu về.
Hắn chỉnh lại chăn, đắp kín cho cậu rồi ra ngoài.
......
Cạch.
Cửa khẽ đóng lại, chỉ vang lên một tiếng rất nhỏ.
Chàng trai vốn đang nằm trên giường ngủ say, bất ngờ thò một cánh tay ra khỏi chăn, che lên mặt mình.
Phải, cậu tỉnh rồi.
Vừa rồi, ngay lúc người đàn ông kia bất ngờ cúi xuống bế cậu lên, cậu đã tỉnh.
Nhưng như thể đột nhiên mất trí, không hiểu thế nào cậu lại lựa chọn..... giả vờ ngủ.
Bây giờ, cậu chỉ muốn quay lại vả cho mình hai cái tát.
Đây là làm gì___ĐÂY___LÀ___ĐANG___LÀM___GÌ THẾ HẢ!
Kỷ Chính Sơ ôm chăn lăn qua lộn lại trên giường, đến cả cơn buồn ngủ cũng bị lăn bay mất. Cậu định nhắn tin cho thằng bạn thân nhưng cậu cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Cậu dùng sức che kín mặt mình.....
Dù thế nào đi nữa cũng không thể trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, lại còn yên tâm nằm trong lòng người ta như vậy được!
Mà lại còn là trong lúc giả vờ không tỉnh táo nữa chứ!