Dưới ánh trăng lại làm cho chiếc nhẫn càng tỏa sáng. Cô nhìn thấy những chữ cái chữ "YJX" đơn được khắc ẩn vào bên trong, nhưng chiếc nhẫn cưới đơn giản đến không ngờ, nếu nhìn kỹ, sẽ nhận ra rằng chiếc nhẫn được chạm khắc lá nguyệt quế, quả thật rất tinh tế. Nhưng nếu không tỉ mỉ xem thì sẽ không nhận ra điều đó.
Cô không biết Dụ Cảnh Hàng đã chuẩn bị khi nào, nhưng mà hình như mấy ngày này anh đều không có ra ngoài nha.
Khi Tề Chân vừa mới lĩnh giấy chứng nhận, thực ra cô không hề cảm thấy chính mình đã kết hôn, bởi vì chuyện này quả thực rất không chân thực một chút nào.
Mặc dù từ trước đến này không hề đề cập đến, nhưng Tề Chân có thể cảm nhận được, thái độ của anh trong hôn nhân nghiêm túc hơn nhiều so với cô.
Biệt thự mà anh và Tề Chân hiện đang sống cũng là nhà của Dụ Cảnh Hàng ở Hải Thành, nơi này cũng không phải là phòng để trống, cũng không phải là bất động sản tạm thời, mà là nhà để cho ba mẹ anh khi quay lại có thể ở.
Chỉ là ba mẹ anh đang sống ở Singapore quanh năm, trên thực tế thì họ cũng không thường xuyên quay về Trung Quốc. Khi Dụ Cảnh Hàng sống một mình thì anh sẽ sống ở căn hộ chung cư, còn nơi này thì vẫn có một người thường đến dọn dẹp vệ sinh.
Sau khi Tề Chân kết hôn với anh, Dụ Cảnh Hàng đã cân nhắc có nên thuê một người giúp việc ở Hải Thanh hay không, anh không phải là không biết nấu ăn, nhưng mà do anh sinh ra ở Bắc Kinh, cho nên thức ăn mà anh làm ra chỉ là các món phương bắc mà thôi, còn Tề Chân lại là cô bé được nuông chiều từ nhỏ, chắc chắn cô sẽ ăn không quen.
Nhưng cô cũng không quan tâm lắm. Mặc dù khẩu vị của cô là món ngọt, cô cũng thích tất cả các món ngọt, nhưng cô cũng không phải là không muốn ăn những món khác, nhưng chỉ là không thể suốt ngày yêu cầu Dụ Cảnh Hàng phải ăn cùng cô những món đó.
Tề Chân đi chân trần ra ngoài, tay vịn vào thành cầu thang đi xuống dưới, thông qua tấm kính thủy tin ngăn cách, cô nhìn thấy Dụ Cảnh Hàng đang nấu thức ăn trong bếp.
Cô nhẹ nhàng bước xuống như một con mèo con, nhón nhón chân đi vào trong bếp, đột nhiên nảy ý muốn dọa anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là quá đáng tiếc, ngay khi Tề Chân vừa bước ra đến trước cửa phòng bếp thì Dụ Cảnh Hàng đã quay đầu lại, anh liếc nhìn cô, rồi sau đó tiếp tục nấu ăn.
Tề Chân: "Hừ.”
Các món anh nấu đều là những món nấu tại nhà, sử dụng các nguyên liệu có trong tủ lạnh, những thứ này đều là do chị Tôn mua đến, đồng thời chị ấy còn giúp họ làm sạch sẽ rồi, cho nên không cần phải lo lắng vấn đề còn tươi hay là không tươi nữa đâu.
Ngửi mùi hương này thì quả thực nấu không tệ nha. Ban đầu Tề Chân cứ nghĩ thức ăn anh nấu có lẽ cũng chỉ là bình thường mà thôi.
Dù sao thì anh đi ra ngoài làm việc quanh năm, cho nên có thể cũng sẽ không có tâm trạng để nghiên cứu những thứ này, anh muốn ăn món ngon quý lạ nào thì cũng không cần phải tự mình nấu.
Mê Truyện Dịch
Nhưng Dụ Cảnh Hàng quả thực giỏi nấu ăn, cũng coi như là một loại sở thích nha. Anh không phải là người nghiện công việc không biết sống chết. Trong những năm gần đây, anh không tham gia vào các bộ phim truyền hình. Khi còn độc thân, anh đã trồng hoa và trồng cây, nghiên cứu chế độ ăn uống cho sức khỏe, đảm bảo cho sức khỏe không hề bị tụt dốc, chỉ là anh không thường xuyên xuất hiện trước công chúng mà thôi.
Tề Chân thấy tay trái của mình cũng đeo nhẫn cưới, khóe miệng liền cong lên. Để che giấu cái đuôi nhỏ sắp bay lên trời, cô cúi thấp đầu xuống uống nước canh.
Dụ Cảnh Hàng đưa cho cô một miếng sườn chua ngọt, đợi đến khi Tề Chân ăn rồi, anh mới khẽ hỏi: “Thế nào?”
Anh không giỏi nấu các món ăn ở Hải Thành, mà món này là công thức nấu anh vừa mới tra ở trên mạng, nhìn cũng có vẻ ngon.
Tề Chân nghiêng đầu nghĩ một lát và nghiêm túc nói với anh: "Không đủ ngọt."
Dụ Cảnh Hàng cũng học theo cô nghiêng đầu nghĩ một lát, sau đó anh nhàn nhạt nói: "Sau này em không được ăn ngọt như vậy nữa.”