Ăn Dưa, Ngược Tra, Tiện Tay Vả Mặt Thắng Lớn

Chương 86





“Cuối cùng chàng cũng đến, mấy ngày nay khổ cho ta quá.”

“Sao nào? Lại có kẻ nào chọc giận nàng à?”

“Còn không phải là thằng con trai tốt của ta sao, chỉ vì mấy con tiện tì mà dám hạ thấp mặt mũi của ta, chọc ta tức điên lên.”

“Ai da, đau lòng c.h.ế.t mất thôi. Nào, mau để ta sờ sờ cho nàng nguôi giận.”

“Chàng xem, ta còn chưa nói xong đâu. Cả cái phủ này không một ai khiến ta bớt lo. Ta đã cực khổ nuôi nó khôn lớn, gầy dựng nên cái Hầu phủ to lớn này. Bây giờ nó đủ lông đủ cánh rồi, không còn nghe lời ta nữa. Chàng nói xem ta làm tất cả vì ai, chẳng phải là vì nó sao!”

“Chứ còn gì nữa. Cả đời này nàng đã sống quá khổ cực rồi, Hầu gia cũng thật không biết điều. Nhưng đừng buồn nữa, chẳng phải đã có ta ở đây rồi sao. Ngày nào không vui cứ gọi ta đến, đảm bảo sẽ khiến nàng thân thể lẫn tinh thần đều vui sướng, phơi phới cả ngày.”

“Chỉ có chàng là dẻo miệng!”

“Đương nhiên phải ngọt rồi, không ngọt làm sao lấy lòng được Oanh Nhi của ta. Bảo bối mau lại đây, ta sẽ cùng nàng đại chiến ba trăm hiệp, nhất định khiến nàng quên hết mọi phiền não, chỉ còn lại khoái lạc ngập tràn. Ta đợi không nổi nữa rồi.”

“Vẫn là chàng hiểu ta nhất!”

Hoa ma ma đứng canh gác bên ngoài, nghe mà cả người mềm nhũn.

Thông Thông đã sớm theo dõi, thấy người đã vào trong và "trận chiến" đã bắt đầu, nó lập tức bay đi tìm Bạch Chỉ Nguyệt.

“Nhanh lên, nhanh lên, bắt đầu rồi!”

“Vào trong được bao lâu rồi?”

“Nửa khắc rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng lấy ra mấy viên cầu nhỏ bằng đầu ngón tay út, đựng trong một chiếc khăn tay, rồi buộc vào chân nó. May mà nó vẫn bay lên được.

“Sau khi đến đó, ngươi hãy ném mấy viên vào cửa sổ và cửa chính trước, số còn lại thì cứ ném tùy ý. Thứ này chỉ cần ném xuống đất là sẽ bốc cháy ngay, cẩn thận đừng để cháy vào mình, bay cao một chút.”

“Cứ xem ta đây, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Thông Thông mang theo túi vải nhỏ bay đến dưới mái hiên phía sau phòng ngủ của Trương thị, nấp trên xà gỗ rồi ném những viên cầu lửa xuống. Viên cầu nho nhỏ vừa nổ là bốc cháy, thật vui.

Mỗi móng vuốt nó quắp một viên, ném xong hai viên liền chạy tới trước. Hoa ma ma vì nghe lén mà lòng dạ ngứa ngáy, đã đứng xa cửa phòng, vô tình tạo điều kiện cho Thông Thông phóng hỏa. Nó để lại hai viên ném vào bên cửa sổ, còn lại đều trút hết ra ngoài cửa.

Trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên.

Hoa ma ma cảm nhận được ánh lửa, quay đầu lại nhìn, sợ đến hồn vía lên mây.

“Lửa ở đâu ra thế này? Lão phu nhân và Lưu Dũng còn ở trong, phải làm sao bây giờ?”

Toàn là gỗ nên cháy rất nhanh, bà ta ngay cả cửa cũng không thể mở ra được.

Đành phải đè giọng gọi:

“Phu nhân mau ra đây, cháy rồi!”

“Lưu Dũng mau chạy đi, lát nữa sẽ có người tới đấy!”

Lúc này, Lưu Dũng đang ra sức, Trương thị thì chỉ mải mê hưởng lạc, làm sao nghe được tiếng gọi khẽ của Hoa ma ma.

Mắt thấy lửa đã lan rộng, nếu không gọi người mà lão phu nhân có mệnh hệ gì thì bà ta cũng phải đền mạng. Hết cách, bà ta đành phải hét lớn:

“Lão phu nhân mau ra đây!”

“Người đâu mau tới đây! Cứu hỏa, cứu lão phu nhân!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com