“Nhiều ngày như vậy rồi, chắc chắn có tác dụng. Nếu không nàng ta đã không nghi ngờ mà tra ra được Thanh Ngọc.”
“Cũng là trùng hợp, vừa lúc cho nàng ta loại thuốc c.h.ế.t người đó thì đã bị phát hiện.”
“Ai nói không phải.”
Chuyện xảy ra ở viện chính, buổi tối Tô Thần Cương trở về cũng đã nghe hạ nhân báo cáo. Cùng với Trương thị, không hẹn mà gặp, cả hai đều nghĩ đến Dung thị.
Không trách họ đoán như vậy, thật sự là trừ ả ta ra, cũng không ai khác có thể làm ra loại chuyện này.
Tô Thần Cương cũng chẳng buồn để tâm đến Bạch thị ra sao, nên lười cả việc điều tra, liền đổ hết tội lỗi lên người Thanh Ngọc. Dù sao người cũng đã chết, gánh tội thay là chuyện quá đỗi bình thường.
Hắn cũng vô cùng chán ghét việc Dung thị liên tục gây chuyện. Đã dặn đi dặn lại là dạo này không được manh động, thế mà ngay cả lời hắn nói cũng không thèm nghe. Vừa mới phải ra mặt dọn dẹp tàn cuộc cho ả chưa được mấy ngày, giờ lại gây sự, thật không biết an phận.
Tình nghĩa với Dung thị gần như đã cạn kiệt, hắn liền sai người cắt giảm một nửa tiền hàng tháng của ả. Nếu không phải Dung thị nhận được thư của cha dặn nàng ta an tâm dưỡng thai, thì ả đã chẳng náo loạn đến mức cả phủ không được yên.
May là lần này chuyện không truyền ra ngoài. Người ta cứ thế lẳng lặng cuốn xác Thanh Ngọc mang đến bãi tha ma vứt đi, không một tiếng động.
Vì thế, cả Tô Thần Cương, Dung thị, và Trương thị đều không ai hay biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Đến ngày Trương thị hẹn "Dũng ca", Đậu Đậu bỏ cả việc ban ngày trò chuyện với Thông Thông, ngủ một giấc thật say, cốt để dành tinh thần xem kịch vui ban đêm.
Giờ Hợi, cửa sau không đóng then, có kẻ lẳng lặng từ ngoài đẩy cửa lẻn vào, sau đó nhẹ nhàng gài chốt, rồi quen đường quen lối đi qua đường nhỏ tới Hi Viên.
Đến Hi Viên, gã gõ nhẹ hai tiếng lên cửa viện. Hoa ma ma ở bên trong hạ giọng hỏi:
“Ai đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dũng ca của ngươi đây!”
Cánh cửa hé ra một khe hở vừa đủ cho một người lách vào.
“Phu nhân chờ ngươi lâu rồi.”
“Thế ngươi có nhớ ta không?”
Bàn tay to lớn của gã trực tiếp sờ soạng.
“Đừng làm bậy, lão phu nhân còn ở bên trong.”
“Xem ngươi cẩn thận chưa kìa, sợ cái gì chứ. Gần mười năm nay bà ta cũng có phát hiện ra đâu. Đợi hai ngày nữa qua tìm ta, nhất định sẽ cho ngươi no nê.”
“Ai thèm tìm ngươi, mau đi đi. Có muốn thứ kia không?”
“Tốt, mụ đàn bà đó một khi đã nổi hứng lên thì như lang như hổ, không có chút thuốc trợ lực ta thật sự chịu không nổi.”
Hoa ma ma lấy ra một viên thuốc màu đen nhét vào miệng gã.
“Nói cứ như ngươi không sung sướng lắm không bằng. Mau vào đi, còn chần chừ nữa bà ấy lại sinh nghi.”
“He he, nếu không thì ta có thể liều cái mạng c.h.é.m đầu này mà làm suốt chín năm sao? Dù sao cũng là người nhà phú quý, tấm thân này được nuôi dưỡng đến mức da dẻ còn chẳng kém gì gái đôi mươi.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Trương thị đêm nay đã sớm đuổi hết nha đầu hầu hạ đi, chỉ giữ lại một mình Hoa ma ma. Lúc này, bà ta đang mặc áo lót nằm nghiêng trên giường.
“Oanh Nhi, Dũng ca ca của nàng tới rồi đây!”
Rèm cửa được vén lên, một bóng người lao vào nhà, ôm chầm lấy Trương thị.