Ăn Dưa, Ngược Tra, Tiện Tay Vả Mặt Thắng Lớn

Chương 80: Trúng độc





Chứ sao nữa. Chỉ vì lão phu nhân cấm túc mà trong phủ ba ngày đã có thêm ba người thiếp, ai cũng xinh tươi mơn mởn. Dung thị sao có thể nhịn được.

“Rất tốt, không phải muốn bảo vệ ả sao, cứ nếm thử cảm giác bị người mình che chở làm tổn thương đi.”

Nhưng không thể để Trương thị c.h.ế.t dễ dàng như vậy được. Quyết định cưới nguyên chủ, rồi đủ các loại làm khó dễ, bắt nạt, cuối cùng là g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, đều có bút tích của Trương thị. Chết cũng phải c.h.ế.t trong đau đớn và nhục nhã, nếu không sao có thể gọi là báo thù.

“Trước mắt cứ mặc kệ, để ả ta hạ độc. Dung thị không dám hạ loại thuốc độc c.h.ế.t người ngay lập tức đâu, chắc chắn là loại mãn tính. Nhưng ngươi chú ý xem thuốc của ả giấu ở đâu, lúc cần sẽ hữu dụng.”

“Đã xem từ sớm rồi. Giấu ở lớp vách ngăn trong hộp trang sức của ả. Mỗi buổi sáng nhân lúc trang điểm lấy ra một ít, giấu vào cây trâm rỗng ruột, rồi đổ vào cháo hoặc canh mà bà ta uống hàng ngày.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

“Ừm, biết vị trí là được rồi. Ta chỉ chờ cơ hội để ra tay.”

“Dã nam nhân kia có liên lạc không?”

“Có, có. Hoa ma ma đã tự mình đưa thư ra ngoài. Nghe các nàng nói hẹn ba ngày sau. Trương thị vì không vui với con trai nên trong lòng phiền muộn, mỗi ngày đều đếm ngày mong tháng, chỉ ngóng được gặp Dũng ca một lần, vui vẻ một trận để giải tỏa nỗi buồn trong lòng.”

“Tốt! Đến lúc đó theo dõi cho kỹ, người đó vừa đến gần là ngươi phải đến báo ta ngay.”

“Vâng, vâng. Lại có kịch hay để xem rồi, úi chà.”

“Lão Hầu gia trên đầu đội "nón xanh" lâu như vậy rồi, cũng nên nhổ cái cây cỏ đó đi. Chỉ không biết Tô Thần Cương có chịu nổi không, và sẽ đối xử với mẹ ruột của mình thế nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy ngày nay chỉ cần ở trong phòng, Thanh Ngọc sẽ đốt hương hoàn. Mùi hương quả thực rất dễ chịu, nàng cũng không để ý.

Buổi tối, Bạch Chỉ Nguyệt cảm thấy mình có chút mệt mỏi, giống như cảm giác sau khi bị bệnh sốt, toàn thân không thoải mái.

“Thanh Ngọc, Thanh Liên, các ngươi lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút!”

“Vâng, thưa phu nhân.”

Sau khi hai người rời đi, Bạch Chỉ Nguyệt gài chốt cửa từ bên trong.

“Hôm nay vận động và luyện tập đều rất bình thường, không có vượt quá giới hạn. Sao lại mệt hơn hôm qua, cảm giác rất không đúng.”

“Mẹ ơi, mẹ vào không gian kiểm tra m.á.u một chút đi. Hay là đã trúng kế gì rồi. Chúng ta cũng không thể lúc nào cũng giám sát hành vi và ý thức của người khác được.”

“Mẹ đưa con vào cùng!”

Bạch Chỉ Nguyệt tự mình chích ngón tay, lấy vài giọt m.á.u đi làm xét nghiệm.

Tất cả các thiết bị trong căn cứ thí nghiệm đều có thể sử dụng được, vì có thiết bị phát điện chuyên dụng, kho dự trữ cũng có nguồn năng lượng, không sợ không dùng được.

Để tiết kiệm năng lượng, phần lớn các phòng đều đã ngắt điện, chỉ để lại một hai phòng thường dùng. Trong không gian cho dù không có đèn, cũng sáng như ban ngày bên ngoài, chỉ là các thiết bị điện không có điện thì không thể sử dụng thôi.

Kết quả đã có.

“Cho thấy bị trúng độc nhẹ! Có người đã ra tay, mà chúng ta lại không hề phát hiện. Cũng không biết là ai. Chỉ mải nhìn chằm chằm chuyện bên ngoài, lại không chú ý đến người trong sân. Ta cứ tưởng bọn họ tạm thời sẽ không động thủ.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com