Ăn Dưa, Ngược Tra, Tiện Tay Vả Mặt Thắng Lớn

Chương 79





“Thưa Hầu gia, ngoài cổng có người đến truyền tin, nói là Điền Vượng Đinh đã sợ tội tự sát.”

Tô Thần Cương dừng lại, nhớ ra Điền Vượng Đinh là người hắn đã đưa vào Ứng Thiên phủ để chịu tội thay cho Dung thị và chính mình.

“Thư ở đâu, đưa ta xem.”

Gia đinh đưa thư lên, hắn mở ra xem nhanh.

“Sự việc thuận lợi, sau khi nhận tội đã cho dùng thuốc. Điền Vượng Đinh như người mất hồn, không nói được lời nào, không có cơ hội đổi ý. Hôm nay người bên trong đã tìm được cơ hội siết cổ chết, treo lên song sắt nhà lao, làm giả thành bộ dạng tự treo cổ. Nhà lao đã đưa ra kết luận là tự sát.”

“Tốt, Ngôn Đông, lấy một trăm lượng bạc cho người đưa tin.”

“Vâng.”

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Việc này chủ yếu là làm cho người ngoài xem. Hắn chắc chắn không thể gánh tội danh sủng thiếp diệt thê, nếu không sau này trên triều đình còn làm sao mà tồn tại được, đám quan ngự sử kia chắc chắn sẽ bắt lấy hắn mà phun không tha.

Hắn cũng không muốn để Dung thị gánh tội mưu hại chủ mẫu và con nối dõi, dù sao Dung gia vẫn còn chút tương lai, khó khăn lắm mới nâng đỡ lên được, sao có thể vì Bạch thị mà cắt đứt.

Cho nên hắn đã cùng cha của Dung thị, tức là Dung Dương, thương lượng ra một màn kịch như vậy. Tóm lại phải có người chịu tội. Vừa hay việc này là do Lý ma ma đứng ra mua chuộc người, nên đã dùng cả gia đình của Điền Vượng Đinh để uy hiếp, buộc hắn phải nhận tội này, nếu không cả nhà hắn sẽ phải toi mạng.

Việc này đã giải quyết xong, lòng hắn nhẹ nhõm đi không ít. Bạch thị cho dù trong lúc này có gây ra chút chuyện xấu cũng không sợ, đã có kết án của Ứng Thiên phủ, ở bên ngoài có thể đường đường chính chính ngẩng cao đầu.

A, thói quen tự lừa mình dối người, cứ như thể làm vậy thì thật sự chưa từng làm qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy ngày nay tâm trạng tốt, chuyện vui cũng thuận lợi, khiến hắn càng thêm phóng túng trong sắc dục, không biết mệt mỏi.

Những việc này không ai nói cho nàng, nhưng nàng có Thông Thông. Người ngồi trong phòng, mà biết hết chuyện trong phủ.

“Chít chít... có tin tức động trời!”

Sáng sớm Thông Thông đã lại chạy đến.

“Phát hiện ra cái gì?”

“Hương Thúy đã bỏ thuốc vào đồ ăn của lão phu nhân, ta đã nhìn thấy.”

“Hương Thúy là một trong số mấy người bị ta moi của cải hôm trước phải không?”

“Đúng vậy, đúng!”

Bạch Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút liền hiểu ra.

“Ả ta là người của Dung Uyển Đình!”

“Đoán đúng rồi. Ngày đó mất nhiều tiền như vậy, lại bị ăn đòn, bốn người kia còn tìm đến phu quân ả ta gây sự. Nếu không phải hắn làm nhị quản sự, nhà cửa chắc đã bị lục soát sạch sẽ.

Nhưng nghe nói cuối cùng cũng phải mất không ít bạc. Buổi tối bị phu quânđánh cho một trận tơi bời, đến bây giờ trên mặt vẫn còn vết bầm, mỗi ngày đều phải che mặt đi làm, sắp bị người ta cười c.h.ế.t rồi.”

“Đáng đời. Chuyện nguyên liệu nấu ăn của ta, ta đã loại trừ Tô Thần Cương, đoán là do Trương thị hạ lệnh, không ngờ lại là Dung Uyển Đình đứng sau.

Đây là tức giận quá hóa rồ rồi, định trừ khử lão thái thái. Với thủ đoạn và địa vị của nhà mẹ đẻ của ả, lại dỗ ngon dỗ ngọt được Tô Thần Cương, trong phủ sẽ không còn ai có thể đè nén được ả.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com