Ai Mà Không Phải Là Thiên Kim Thật

Chương 7



 

Lục Kinh là ngôi sao đang nổi, ca hát diễn xuất đều là hạng nhất, nửa năm trước tôi đã trở thành fan cuồng của anh ấy, phòng ngủ dán đầy poster của anh ấy.

Chắc Chu Khả đã thấy.

“Cô ta lại muốn làm gì?”

“Cô ta bảo cô ta cũng tìm hiểu một chút về Lục Kinh, cũng yêu thích anh ấy, dự định tháng sau mời các fan nữ trong lớp đi xem buổi hòa nhạc của Lục Kinh, nhờ tớ giúp cô ta thống kê danh sách những người hâm mộ Lục Kinh.” Đóa Đóa giải thích.

Tôi nghe mà bực mình, không hiểu sao thấy thật ghê tởm.

Cô ta thế này là muốn “cướp” cả thần tượng của tôi sao?

Tôi không muốn nghe Đóa Đóa nói nhiều nữa, hừ lạnh đáp: “Cô ta muốn mời mọi người đi xem buổi hòa nhạc của Lục Kinh à, được thôi, thêm tớ một suất, tớ cũng phải đi!”

Buổi hòa nhạc của Lục Kinh tôi không thể bỏ lỡ, dù sao đó cũng là thần tượng duy nhất của tôi.

Không nói nhiều lời, tôi lên phòng tập thể thao đổ một thân mồ hôi, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Trời cũng tối sầm, tôi vừa ngân nga bài hát vừa đi tắm, kết quả quản gia Vương đến.

Ông ấy trông có vẻ thần bí.

Tôi hỏi ông ấy có chuyện gì, ông ấy kéo tôi ra ban công, chỉ tay ra con đường bên ngoài trang viên bảo tôi nhìn.

Tôi nhìn theo, dưới đèn đường có đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ, một người đàn ông đeo kính râm và đội mũ đang nhìn về phía tôi.

Dù không nhìn rõ mặt anh ấy, nhưng vẻ đẹp trai ngời ngời thì tôi đã cảm nhận được rồi.

Hơn nữa, tôi thấy có chút quen mắt.

“Anh ấy là ai?” Tôi hỏi quản gia Vương.

“Là anh trai cô, cũng là con nuôi của Nhà họ Lục chúng ta... Tiểu thư đừng để tâm, ông bà chủ không cố ý nhận nuôi cậu ấy đâu, cậu ấy thực chất là con trai của đồng đội ông chủ, được gửi gắm từ khi còn nhỏ...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quản gia Vương sợ tôi tức giận, vội vàng giải thích.

Tôi hiểu rồi, chàng trai đẹp trai kia là thiếu gia giả trong nhà, còn tôi là thiên kim thật.

Tôi thì không ngại, tiện miệng nói: “Không sao cả, ông vừa nhắc làm tôi nhớ ra, tôi họ Lục mới đúng, Lục Nhược Khê cũng rất hay.”

“Đúng vậy, cô họ Lục, tên thật là Lục Cầm, anh trai cô tên là Lục Kinh, là một ca sĩ...”

Ơ?

Tôi giật mình, lại lần nữa nhìn chằm chằm chàng trai đẹp trai kia, cái cảm giác quen thuộc ấy hóa thành sự thật.

Ối trời, Lục Kinh!

Triệu lần không ngờ tới, thiếu gia giả, cũng chính là anh trai tôi, lại chính là thần tượng Lục Kinh của tôi!

Thế này thì...

Tôi đang suy nghĩ lung tung thì lại thấy Lục Kinh lên xe rời đi rồi.

“Thiếu gia Lục Kinh không biết phải đối mặt với cô thế nào, chỉ là nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm cô, anh ấy nói nếu cô không chấp nhận cậu ấy, cậu ấy sẽ rời khỏi nhà họ Lục.” Quản gia Vương thở dài nói.

Chuyện này...

Đương nhiên tôi sẽ chấp nhận rồi, tôi đâu phải Chu Khả.

Với lại, Lục Kinh là thần tượng của tôi mà.

“Tôi chấp nhận anh ấy, bảo anh ấy đừng nghĩ nhiều, cứ chuẩn bị thật tốt cho buổi hòa nhạc tháng sau đi.” Tôi nhìn đèn xe của Lục Kinh khuất xa.

Quản gia Vương thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy ông ấy rất hài lòng với Lục Kinh, sợ tôi và Lục Kinh xảy ra mâu thuẫn.

“Tôi sẽ chuyển lời cho thiếu gia Lục Kinh, đợi ông bà chủ trở về, thiếu gia Lục Kinh cũng sẽ đến dự tiệc của cô, chính thức chào hỏi cô.” Quản gia Vương cười nói.

Được thôi!

Sau khi gặp Lục Kinh, tâm trạng tôi cứ phơi phới, rồi đợi bố bộ lễ phục được giao đến, lại tiếp tục phơi phới, phơi phới mãi cho đến thứ Hai.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com