Có điều đã đến rồi, tôi cũng ngại đuổi họ đi, dù sao thì họ đều mang theo hành lý, nào là quần áo, giày dép các kiểu dáng, không hề ít.
“Vậy thì các anh chị giúp tôi phối đồ đi, đơn giản một chút là được.” Tôi đành chấp nhận số phận tiểu thư hào môn.
Một đám người lập tức bắt tay vào làm.
“Tiểu thư, làn da của cô trắng nõn như tuyết, tôi đề nghị chọn chiếc váy dạ hội màu xanh thiên tông lạnh...”
“Tiểu thư, kiểu tóc đuôi ngựa búi cao rất hợp với cô, tôi thử cho cô trước nhé...”
“Tiểu thư, tôi thử cho cô đôi giày cao gót màu đỏ này nhé...”
Tôi cảm thấy mình như một con rối gỗ, toàn thân trên dưới đều được sắp xếp đâu vào đấy.
Mà nói thật, cảm giác này khá tốt, dù sao thì tôi là người lười biếng, lại còn mắc bệnh khó chọn lựa.
“Mọi người cứ từ từ làm, các anh chị thấy kiểu nào đẹp thì cứ chọn, đưa tôi vài bộ phương án để tôi tự quyết định là được.”
Tôi bảo họ cứ tự do làm việc, không cần hỏi đi hỏi lại.
Dù sao trang phục, kiểu tóc, trang điểm, phụ kiện, giày dép đều phải kết hợp hài hòa, tôi làm gì có nhiều năng lượng để ứng phó như vậy.
Hai giờ sau, bố bộ phương án đã ra đời.
Tôi đều thử qua một lần, bố lần trang điểm và phối đồ khác nhau, thật sự khiến tôi kinh ngạc.
Đây là tôi ư?
Dùng app chỉnh sửa ảnh còn chưa ảo diệu đến thế này chứ?
“Lấy bố bộ này!” Tôi quyết định dứt khoát, thật ra chỉ cần một bộ là đủ, nhưng cô gái nào lại không muốn có thêm vài bộ nữa chứ?
“Vâng thưa tiểu thư, chúng tôi sẽ nhanh chóng gửi đến cho cô, có một số món đồ là hàng đặt may riêng, có thể sẽ chậm hơn một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Miễn là giao đến trước thứ Hai tuần sau là được.” Tiệc sinh nhật của Chu Khả là thứ Hai tuần sau, còn năm ngày nữa, chắc là kịp.
Trong những ngày chờ đợi bộ đồ đặt may, tôi rất nhàm chán.
Một trang viên lớn đến vậy, chẳng có lấy một người quen.
Cũng may cô bạn thân Đóa Đóa thường xuyên trò chuyện với tôi, cô ta là người báo cáo tình hình của Chu Khả cho tôi.
“Nhược Khê, cái con em gái cậu sao mà “trà xanh” thế không biết, giờ cô ta là tâm điểm của cả nhóm, mấy đứa con trai đứa nào cũng thấy cô ta đáng yêu.
Cô ta lại còn ngày nào cũng phát lì xì, mỗi lần phát cả ngàn tệ, khiến ai cũng muốn thân cận nó, đến tớ còn động lòng đây, nhiều lì xì thật đấy!”
Mấy chuyện này tôi thật ra đều biết, dù sao tôi cũng ở trong nhóm.
Chỉ là tôi không thường xem, càng sẽ không lên tiếng.
Bởi vì nếu tôi lên tiếng, thì chắc chắn sẽ thành cảnh “hai chị em” cãi nhau trong nhóm, để mọi người chê cười.
Tôi không thể chịu nổi cái cảnh mất mặt đó.
“Vậy thì cậu cứ thu nhiều lì xì đi, cái này còn dễ hơn tìm việc làm nhiều.” Tôi trêu chọc cô ta.
Đóa Đóa sốt ruột thay tôi: “Cậu không tức giận sao? Tuy cô ta không nói thẳng nói xấu cậu, nhưng luôn dẫn dắt câu chuyện theo hướng đó, tớ nhìn sao cũng thấy gai mắt.”
Gai mắt thì có thể làm gì? Cãi nhau với cô ta à.
Tôi bảo không thèm để ý.
Đóa Đóa cũng không nói nhiều nữa, nhưng đột nhiên gửi tin nhắn thoại cho tôi: “Ối trời, em gái cậu kết bạn với tớ rồi.”
Tôi nhíu mày, cảm thấy rất khó chịu.
Đóa Đóa là bạn thân nhất của tôi, các bạn học đều biết, xem ra Chu Khả muốn ra tay từ phía Đóa Đóa.
Một lát sau, Đóa Đóa báo cáo tình hình cho tôi: “Cô ta hỏi tớ sở thích và thói quen của cậu, còn hỏi tớ, cậu có phải thích Lục Kinh không.”