A Thiền

Chương 9



Khi con người đến đường cùng, hắn thậm chí đã đói đến mức lương tâm cũng c.h.ế.t đi.

Giữa đêm khuya, Trâu Du Thanh run rẩy nhặt một mảnh ngói vỡ, tự trách mình chỉ dám cướp cô nương nhỏ nhắn ấy.

Nhưng đã cướp nàng, chỉ cần mở đầu, từ đây g.i.ế.c người cướp bóc cũng chỉ là từng bước liều lĩnh mà thôi.

Chưa kịp chỉ mảnh ngói vỡ vào nàng, nàng đã bóc nửa cái bánh thừa còn lại đưa cho hắn:

"Đây là ta cho ngươi, không tính là ngươi cướp."

Một câu nói khiến hắn như vỡ mộng, chợt nhận ra mình đang đứng trên vách đá cheo leo, chỉ thiếu chút nữa là ngã xuống tan xương nát thịt.

Thấy hắn ngẩn ra không nhận lấy, nàng lại khẽ nói:

"Ngươi đừng nghe thẩm mẫu ta nói bậy, mẹ ta lúc còn sống đã nói, học hành là có ích."

Không biết nàng tên gì, nhưng biết nàng họ Liễu, là một cô nương lương thiện.

Sau này mấy năm sống đầu đường cuối chợ, cuối cùng cũng ổn định được, hắn gom góp một ít tiền, nhờ mai mối đến nhà hỏi cưới.

Thẩm mẫu nàng không quan tâm chuyện hôn nhân của nàng, chỉ nhận lễ cưới rồi qua loa đồng ý.

A Thiền lương thiện, năm đó không thể chịu nổi việc người khác c.h.ế.t đói, cũng đã từng tiết kiệm lương thực cho người khác.

Vì thế nàng đến Chu gia nương nhờ, cũng là do một chút ân tình ngẫu nhiên.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ở trong thư viện, Trâu Du Thanh cảm nhận được sự thù địch và bài xích của Chu Nghiễn Lễ đối với mình, nhưng hắn không quan tâm.

Dù sao thì ngoài nàng ra, ai ghét mình cũng không quan trọng.

Hắn chỉ nghe lời A Thiền, học hành thật tốt, nhất định sẽ có ích.

Ngày ấy, khi thấy Chu Nghiễn Lễ không thể làm khó được mình, bắt đầu gây khó dễ cho vị hôn thê của hắn, Trâu Du Thanh thực ra cũng không để ý.

Nhưng khi nghe nói hôn thê hắn họ Liễu, Trâu Du Thanh liền dừng bước chân lại.

Thấy nàng mắt đỏ hoe, hắn lại nhớ đến những lời đàm tiếu của các bạn học và những lời khoe khoang của Chu Nghiễn Lễ.

Hắn khoe khoang rằng vị hôn thê này, vì muốn gả vào Chu gia, đã nhẫn nhịn đến mức nào.

Trâu Du Thanh vốn chưa từng chú ý đến khuôn mặt nàng, cũng không có ý định giúp nàng giải vây.

Bởi vì trên đời này, ngoài A Thiền, danh dự của ai cũng không quan trọng.

Hắn vốn không muốn quan tâm chuyện người khác, nhưng nàng cũng họ Liễu.

Thấy nàng nín khóc bật cười, ánh mắt đầy vẻ biết ơn, Chu Nghiễn Lễ gấp gáp rồi.

Trâu Du Thanh lạnh lùng liếc nhìn Chu Nghiễn Lễ, lần đầu tiên cảm thấy tên công tử ăn chơi này, ngày xưa cũng ngang sức với mình, thật sự rất ngu xuẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngu ngốc đến mức ngay cả lòng mình cũng không nhận ra.

Ngu ngốc đến mức làm nhục người khác, cũng là tự làm nhục chính mình.

Có điều cũng may là hắn ngu xuẩn.

---



Chu Nghiễn Lễ tự cho mình là thông minh, nhưng thực ra lại vụng về và chân thành.

Chu Nghiễn Lễ cay nghiệt kiêu ngạo, nhưng bản thân lại dịu dàng và chu đáo.

A Thiền ôm bình sứ phô trương thanh thế, dáng vẻ miệng cứng lòng mềm, thật đẹp.

A Thiền lén nhìn hắn ăn cơm, khuôn mặt lo lắng tính toán, thật đáng yêu.

Hắn giả vờ ngủ, nàng cầm quạt cho hắn, quạt cho đến khi hắn ngủ say.

Trâu Du Thanh khẽ cười, liền hiểu rằng có thể tiến lùi một bước, khiến nàng từ từ thích mình, không phải là không thể.

Nhưng thẩm mẫu nàng ức h.i.ế.p nàng, trộm tiền của nàng.

Hắn đáng ra nên đắc chí, thầm vui vì nàng không còn nơi nào để đi, chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn.

Nhưng vừa nghĩ đến việc nàng sẽ khóc, sẽ sợ hãi, trái tim hắn như bị siết chặt, không thể diễn tả được cảm giác đau lòng.

Thực ra tối hôm đó hắn còn nghĩ có nên khoe vết thương trên lưng mình ra hay không, để nàng yêu hắn sớm hơn một chút, yêu hắn sâu đậm hơn một chút.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng và mắt cá chân sưng lên, hắn không còn chút ý định xảo trá nào nữa.

Ánh trăng như đường mật, phủ kín con đường trở về nhà.

Tiếng đồng tiền trong bình kêu leng keng.

Nàng tựa vào vai hắn, vừa khóc vừa nói rất nhiều lời.

Nói rằng hắn không biết việc tiết kiệm tiền khó khăn, không biết nàng nghĩ xấu về hắn, không biết nàng muốn rời đi.

Còn nói hắn ngu ngốc, vì rõ ràng nàng cũng chẳng biết gì.

Không biết nàng tốt đẹp đến thế nào.

Không biết tâm tư của hắn đen tối đến nhường nào.

 

(Hết)

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com