A Thiền

Chương 7



Đột nhiên nhớ ra điều gì, Chu Nghiễn Lễ lại gọi Thường Lạc lại:

"Chờ đã, lúc ngươi đi mời nàng ấy, thì gọi nàng ấy là thiếu phu nhân, nhớ chưa?

"Ngươi cứ thận trọng chút, nếu đột ngột nói ta muốn cưới nàng ấy, nàng ấy chắc sẽ kích động đến mức ngất đi mất."

Thường Lạc và Thường Hỷ, hai huynh đệ vừa đẩy vừa kéo, ấp úng không dám lên tiếng.

Ngoài Minh Nguyệt Lâu, mưa nhỏ lất phất.

Chu Nghiễn Lễ đứng bên ngoài chờ.

Lúc đầu hắn nhìn thấy Trâu Du Thanh cầm ô, cười nhếch mép nói:

"Nghe nói ngươi đã cưới thê tử, đạo gia thường nói người bần hèn lấy thê xấu, Trâu huynh chắc là sợ mất mặt nên không dám dẫn thê tử tới đây?"

Chưa kịp để Trâu Du Thanh đáp lại, hắn nhìn thấy ta phía sau.

Quan sát chiếc hoa lụa đỏ cài trên mái tóc ta, Chu Nghiễn Lễ cong môi, không thèm che giấu ý cười trong mắt, vẫn quen thói lạnh lùng chế giễu:

"Sao lại đeo cái hoa đỏ thô tục thế này, nhưng mà... cũng không tệ lắm."

"Thôi, nàng qua đây ngồi cạnh ta."

Ta sờ vào chiếc hoa lụa trên tóc, mỉm cười quay lại hỏi Trâu Du Thanh:

"Phu quân, có thô tục không?"

Trâu Du Thanh mỉm cười nhẹ nhàng:

"Đẹp mà, A Thiền đeo gì cũng đẹp."

Chu Nghiễn Lễ đứng sững lại, ngây người ra.

Hắn nhìn ta không thể tin nổi, bất ngờ bước lên, định bắt lấy cổ tay ta:

"Nàng gọi hắn là gì? Liễu Thiền Nhi, ta hỏi nàng! Nàng gọi hắn là gì?"

Trâu Du Thanh nhanh chóng chắn trước mặt ta, giọng lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ kiêu ngạo:

"A Thiền là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng."

"...Chuyện lúc nào vậy?"

Thường Lạc run rẩy liếc nhìn sắc mặt tối tăm của Chu Nghiễn Lễ, mặt mày đau khổ nói:

"Đúng, là cách đây nửa tháng, thiếu gia đi Cô Tô, Trâu, Trâu gia liền đến đón thiếu phu nhân đi."

"Là Trâu gia và thiếu phu nhân có hôn ước, không phải Chu gia chúng ta."

Thường Hỷ đá Thường Lạc một cú, gọi thêm một tiếng 'thiếu phu nhân' lúc này thật như đổ thêm dầu vào lửa.

"Tiểu nhân cũng ngăn cản rồi, nói thiếu gia trong lòng rất quan tâm đến thiếu phu nhân, nói Trâu gia nghèo không đủ ăn, thiếu phu nhân ban đầu cũng có chút do dự.

"Nhưng thiếu phu nhân nói... nói không sao, nàng ấy có tiền."

Chu Nghiễn Lễ phản xạ hỏi vặn lại:

"Nàng ấy lấy đâu ra tiền!"

Thường Lạc suýt khóc nói:

"Chính... chính là hũ tiền thiếu gia kêu thiếu phu nhân tiết kiệm kia."

Nghe Thường Lạc nói về hũ tiền, Chu Nghiễn Lễ đứng sững lại.

Ta từng thấy Chu Nghiễn Lễ kiêu căng ngạo mạn, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn hoang mang, cố gắng giữ bình tĩnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nàng có biết Trâu gia nghèo khổ, nàng gả qua đó sẽ phải sống khổ sở không?"

"Biết."

"Nàng có biết lần này ta trở về là để cưới nàng không?"

"Biết."

"Vậy nàng có biết thực ra ta đã sớm..."

"Chuyện đó không quan trọng nữa."

Thấy ta bình thản và kiên định đối diện với ánh mắt của hắn, Chu Nghiễn Lễ gắng gượng kiềm chế sự ghen tị, khẽ cúi đầu cầu xin ta:

"A Thiền, nàng bây giờ bước một bước về phía trước, lại gần bên ta.

"Ta có thể coi câu gọi hắn là 'phu quân' của nàng chỉ là lời nói đùa, nàng trước nay chưa từng bước ra khỏi cổng Chu gia, những chuyện còn lại ta sẽ lo liệu.

..........................................

"…Coi như ta cầu xin nàng, qua đây được không?"

Nghĩ lại những ngày tháng trước đây ở Chu gia.

Ta vô thức lùi lại một bước, không muốn tiến lại gần.

"Chu Nghiễn Lễ, thực ra khi lần đầu gặp ngươi, trong lòng ta đã rất thích, ngươi đẹp trai lại có tiền, ta cũng chẳng phải người thanh cao gì, thật ra nếu có thể gả cho ngươi, chịu khổ một chút cũng không sao.

"Ngươi bảo ta tích tiền đầy hũ sành, lúc đó ta cũng không giận, ngược lại rất muốn chứng minh cho ngươi thấy, ta xứng đáng với ngươi."

Vậy sao sau này lại không thích nữa?

Có lẽ là do cái bánh tét ngươi vứt đi, khiến ta không thể chịu nổi.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Có lẽ là vì thường xuyên đói bụng, đá lạnh và gai tre đ.â.m vào tay khiến ta đau lòng.

Có lẽ là cái hũ sành nhỏ xíu kia, dù có tích bao nhiêu cũng không đầy, làm ta nản lòng.

Nó quá giống với lúc gia đình ta thiếu nợ tiền thuê nhà của địa chủ, dù cha mẹ có làm việc vất vả đến đâu cũng không trả nổi.

Làm sao mà một tờ giấy mỏng manh lại có thể khiến người ta phải hy sinh cả mạng sống?

Làm sao mà một cái bình sành nông cạn lại khiến người ta đến hạnh phúc cũng sợ hãi?

Vì ngươi, ta bắt đầu nghĩ xấu về người khác, bắt đầu xem thường chính mình.

Ngay cả khi Trâu Du Thanh cho ta sự quan tâm, ta cũng không dám nhận, sợ rằng hắn như ngươi, sẽ đòi ta trả lại gấp trăm lần.

Sau này ở Trâu gia, ta đã ngủ nướng rất nhiều, ăn những món bánh mình thích, tích cóp chút tiền tiêu vặt.

Ta mới nhận ra rằng sống một cuộc sống tốt không khó như vậy.

Ta mới phát hiện ra rằng được yêu, cũng không cần phải trả giá quá đắt.

Trâu Du Thanh dịu dàng nắm lấy tay ta, muốn khiến ta yên tâm.

Chu Nghiễn Lễ ánh mắt đầy chua xót, giọng khàn đặc:

"...................Xin lỗi.

"...................Là lỗi của ta, trước đây không biết nàng sống vất vả như vậy."

Ngươi biết, nhưng ngươi không quan tâm.

Nhưng không sao, giờ ta đã có cuộc sống tốt hơn rồi.

Vì vậy, sự quan tâm của ngươi bây giờ, ta cũng không muốn nhận nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com