"Trầm Giáng Tuyết thật sự đã bị ta dùng đá đập c.h.ế.t từ mười bảy năm trước rồi!"
"Ta giả danh nàng, cha con nhà họ Trầm cứ tưởng ta là con gái ruột của gia đình họ, người đã thất lạc bấy lâu nay tìm cách trở về từ chốn thôn dã, họ chẳng nhận ra mà cưng chiều ta suốt mười mấy năm trời."
Nếu không phải nhà họ Trầm nay thất thế, có lẽ nàng sẽ đem bí mật này xuống tận mồ.
Tiếng ta đầy oán hận vang vọng trong căn điện trống trải:
"Ngươi không sợ Hoàng thượng biết chuyện này sao?"
Đã có vết xe đổ, trước khi đến cung Vị Ương, nàng đã xác nhận kỹ càng.
Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu, tất cả đều đang bận bịu trong cung riêng của mình.
Cùng một cái bẫy, nàng sẽ không dại mà sa chân vào lần nữa!
"Định dọa ai đây, ngươi nghĩ bản cung sẽ ngu ngốc đến mức ấy sao?"
Nàng uyển chuyển bước tới, vòng qua bình phong.
Nhìn thấy ta nằm trên đất, lưng quay về phía nàng, thân hình gầy guộc yếu đuối tựa như sắp bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Ánh mắt nàng lóe lên sự hung hãn, rút dao, từng bước tiến tới gần.
"Chung Thanh Vãn, để xem ngươi có mấy mạng mà dám tranh với ta!"
Con d.a.o lạnh lẽo sáng loáng giơ cao lên.
Người nằm trên đất lúc này bỗng quay đầu lại, nhe răng cười đắc ý.
Kia đâu phải là ta sắp kiệt sức, rõ ràng là Thu Sương tinh thần phấn chấn!
Trầm Giáng Tuyết trợn mắt: "Sao lại là ngươi! Chung Thanh Vãn đâu rồi?"