Mấy ngày sau, hắn lại qua đêm ở viện của Lý Trắc phi – Lý Trúc Vận, cháu gái của vị tướng quân nổi danh, mỹ nhân sở hữu gương mặt đẹp như hoa đào không ai sánh kịp.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thấy ta vẫn không hề tỏ ra tức giận, hắn dường như càng yên tâm hơn.
Thế là, hắn dứt khoát ban phát ân sủng khắp nơi.
Lần này, đến lượt Tô Thanh Thanh – Tô Chiêu Huấn, người có giọng nói trong trẻo như chim oanh, được hắn ghé thăm.
Mỗi lần ở bên ai, hắn đều cố ý tìm cơ hội quan sát sắc mặt ta.
Nhưng ta không những không tỏ vẻ đau khổ như kiếp trước, mà còn hào phóng thưởng cho từng vị “muội muội” được hắn sủng hạnh.
Thấy không thể chọc giận ta, Chu Từ đành phải ghi nhớ lời dặn dò của Hoàng hậu.
Thỉnh thoảng, hắn cũng đến viện của ta, cố gắng hoàn thành “trách nhiệm” sinh con nối dõi cho Đông cung.
Ba tháng trôi qua, bụng ta vẫn không hề có động tĩnh.
Chu Từ không vội, nhưng các vị “muội muội” trong hậu viện thì sốt ruột đến phát điên.
“Chẳng lẽ lúc ở biên cương, tỷ bị lạnh nên khó thụ thai sao?
“Hay để muội lén nhờ Thái hậu mời mấy vị danh y giỏi về khám cho tỷ nhé?”
“Hay là... do Thái tử không được?
“Nói thật chứ... tối qua, muội thấy mới nửa nén nhang mà ngài ấy đã không trụ nổi.
“Muội thật sự lo là... cả trong lẫn ngoài đều có vấn đề mất rồi.”
“Đây là tượng Quan Âm Tống Tử mà mẫu thân ta lén đưa cho ta.
“Tỷ hãy treo ở đầu giường, sớm ngày sinh được trưởng hoàng tôn, khi ấy Chu Từ liền có thể…”
Nàng ta giơ tay, làm động tác cắt ngang cổ.
Chúng ta ai nấy đều chấn động, kinh ngạc đến nín thở.
Nàng ta thấy thế, lập tức lè lưỡi tỏ vẻ hối lỗi:
“Về sau ta sẽ cẩn trọng hơn, không để tâm tư lộ hết ra ngoài.”
Ta khẽ thở dài, ánh mắt u tối:
“Được các muội tương trợ, quả là phúc phận của ta, Vu Tuế Thư.
“Nhưng nhớ lấy, quan trọng nhất vẫn là bảo toàn chính mình.”
Bởi kiếp trước, để cô lập nhà họ Vu, Chu Từ từng bày mưu tính kế, khiến các nữ nhân bên ta lần lượt c.h.ế.t đi khi đang được sủng ái nhất.
Ba người cùng nhau lắc đầu, cười nhạt:
“Tỷ yên tâm.
“Chén trà độc hắn ban, ta chưa từng uống.”
“Cây trâm cài tẩm độc hao tổn nguyên khí, ta đã đổi từ lâu.”
“Ngay cả con rắn độc thả vào viện đêm qua, ta cũng đã bóp c.h.ế.t trong tay.”
Những trò cũ ấy, nay chẳng còn tác dụng.
Dẫu sao, ta cũng đã sống lại một đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Những nữ tử mà ta dày công tuyển chọn đều là người có tài hoa, chí lớn, gia thế vững vàng, lại biết nhìn xa trông rộng.
Chúng ta đâu phải sinh ra chỉ để tranh giành một chút ấm lạnh nơi giường gối chốn hậu viện.
Chúng ta cũng phải giành được chỗ đứng vững chắc trên triều đình.
Không có sự trợ giúp của Hầu phủ Trường Ninh thì không thể đấu lại Tam hoàng tử ư?
Sai rồi.
Chúng ta cũng có thể làm nên một trận chiến long trời lở đất.
13
Ngày Hoàng đế và Hoàng hậu dẫn theo bá quan văn võ rầm rộ xuất hành đến ngoại ô kinh thành để săn b.ắ.n mùa thu, ta được chuẩn đoán mang thai – vừa đúng lúc, vừa khéo léo như đã sắp đặt từ trước.
Người không chỉ miễn cho ta việc theo đoàn, mà còn để Chu Từ ở lại bên cạnh ta.
Chức trách tháp tùng ngự giá – công việc vinh quang biết bao – rơi vào tay Tam hoàng tử, kẻ vừa tìm ra kho báu tiền triều.
Hắn ta ngồi trên lưng ngựa cao lớn, đi sau Hoàng thượng, được bao quanh bởi quần thần, hùng dũng oai phong, trông đắc ý đến mức khiến người ta ngứa mắt.
Chu Từ siết c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt thoáng hiện tia ghen ghét cuồng loạn.
Nhưng rồi, hắn lại gắng nở nụ cười, giọng nói dịu đi:
“Thư nhi, nàng vì ta mà hao tâm tổn sức, ta nhất định sẽ đối đãi tốt với nàng.”
Ta khẽ cười, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Lời này, kiếp trước ta đã từng nghe.
Nhưng đến cuối cùng, chính mạng của chín đời nhà họ Vu đã chứng minh sự dối trá của câu nói ấy.