“Không sao, Tô Điềm, hai người về nhà trước đi, tôi phải hỏi rõ chuyện này, rất có thể đã xảy ra chuyện rồi.
” Ninh Vũ Phi nói.
Tô Điềm hỏi: “Vũ Phi, cậu phải cẩn thận đấy?” “Ừm, hai người về trước đi, ngày mai mới lại đây lấy đồ.
” “Được!” Sau khi hai người rời khỏi Nhà hàng Tụ Tiên thì Ninh Vũ Phi bước vào bên trong, đến thẳng văn phòng ở lầu hai, muốn hỏi rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Đứng lại, đây không phải là nơi mày nên đến, nếu ăn cơm thì ra ngoài cho.
” Một tên vệ sĩ không khách sáo nói.
Lúc mới bước vào đây, ngoại trừ nhân viên phục vụ ra thì những người còn lại đều không phải là người của Vân Liên.
Lẽ nào đã thực sự bị Vân Liên bán ra rồi? “Bọn mày không phải là người của Thiên Hội?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Hai người vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau rồi một người cười nói: “Cái gì mà Thiên Hội, hiện nay Thiên Hội đã đổi tên thành Hắc Giao Hội, mày là thành viên còn sót lại của Thiên Hội?” “Vậy thì không còn gì để nói rồi.
” Ninh Vũ Phi ra tay, đập mạnh hai cái đầu của hai tên vệ sĩ này vào nhau.
“Cốp” một tiếng vang lên và hai tên vệ sĩ đáng thương liền ngã xuống đất.
Phía trước chính là cánh cửa văn phòng, Ninh Vũ Phi mở cửa bước vào nhìn thì thấy bên trong có hai người đàn ông trung niên đang uống rượu và ôm lấy những cô gái xinh đẹp.
Khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi là một người xa lạ thì người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng ngồi đối diện Ninh Vũ Phi lập tức lấy một khẩu súng từ dưới gầm bàn ra.
Tách! Ninh Vũ Phi tắt đèn đi, trong bóng tối vang lên tiếng la thất thanh và hai tiếng súng.
Các vệ sĩ ở Nhà hàng Tụ Tiên sau khi nghe thấy tiếng động thì lập tức tụ tập lại và lao vào trong văn phòng.
Khi mở cửa và bật đèn lên thì khẩu súng của Ninh Vũ Phi đã nhắm vào người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng.
“Này anh bạn, có gì thì từ từ nói, đừng có nổ súng.
” Người đàn ông trung niên căng thẳng nói.
“Nếu không muốn chết thì kêu người của ông đi ra!”.