Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 217: Quá sớm để bàn chính sự...



"Không được!" Tiêu Thiên Diệu không chút do dự, lạnh lùng từ chối.

Đùa sao, trong cung đang loạn thành một mớ, lúc này Lâm Sơ Cửu mà vào cung chẳng phải rước thêm phiền phức?

"Ta không phải đi chơi, ta có việc quan trọng." Tuy chưa rõ hệ thống y sinh lại nổi cơn gì, nhưng Lâm Sơ Cửu biết nếu nàng không đi, lỡ Tiêu Tử An chết thật, hệ thống chắc chắn sẽ trách nàng bất lực, đến lúc đó tránh không khỏi bị trừng phạt.

"Chính sự cũng không được," Tiêu Thiên Diệu dứt khoát ngắt lời, không để thương lượng.

Bị ngăn cản lần nữa, Lâm Sơ Cửu cũng nổi giận: "Nếu ta cứ tự đi thì sao?" Tiêu Tử An còn chưa chết, mà hệ thống đã dọa xử phạt. Nếu thật sự hắn chết, nàng chẳng khác nào cùng đường.

Vì bản thân, nàng nhất định phải vào cung xem sao, biết đâu có thể cứu được Tiêu Tử An.

Tiêu Thiên Diệu liếc nàng một cái, chẳng thèm hỏi là chuyện gì, chỉ lạnh nhạt: "Nàng cứ thử xem. Không có sự cho phép của bổn vương, nàng đừng hòng bước ra khỏi Tiêu Vương phủ."

"Ngài từng hứa cho ta tự do ra vào Tiêu Vương phủ!" Nam nhân này, sao có thể nói rồi lại không giữ lời?

"Nhưng ta đâu có nói cho nàng tự do vào cung." Những lúc bình thường thì không nói, chứ hiện tại mà vào cung chẳng khác nào tự tìm phiền toái.

"Ta ra phủ, đi đâu là việc của ta. Ta đảm bảo vào cung sẽ không gây phiền phức cho phủ hay ngài." Lâm Sơ Cửu cố gắng thuyết phục, nhưng Tiêu Thiên Diệu vẫn lạnh lùng: "Ngoan ngoãn ở nhà, sau này muốn vào cung thì hãy nói. Bây giờ thì không được."

Nói rồi, hắn mặc kệ nàng dậm chân giận dữ, căn dặn thị vệ canh chừng thật kỹ, đừng để nàng chạy loạn, rồi ung dung quay xe lăn rời đi.

Trước khi đi còn không quên dặn: "Lúc cần thiết có thể dùng biện pháp đặc biệt, bổn vương không truy cứu."

Câu này là nói với thị vệ, nhưng Lâm Sơ Cửu biết rõ, là nhằm vào nàng. Nàng tức giận đến mức run người: "Tiêu Thiên Diệu, ngài thật không biết giữ lời! Đồ khốn!"

Nếu bị hệ thống xử phạt, nàng nhất định sẽ liều mạng với hắn, để hắn biết thế nào là bị mổ sống mà không có gây tê!

"Không gọi ta là Vương gia nữa à?" Giọng Tiêu Thiên Diệu vang vọng giữa không trung, người thì đã khuất.

"Hỗn đản!" Lâm Sơ Cửu mắng to một tiếng, nhưng hoàn toàn bất lực.

Nhìn đám thị vệ canh gác nghiêm ngặt như tượng thần, nàng biết mình không thể ra ngoài, tức tối ngã phịch xuống ghế.

Bây giờ phải làm sao đây?

Lâm Sơ Cửu ngửa mặt nhìn trời, nhưng trời cũng chẳng thèm đáp lời.

"Phiền muốn chết! Cái hệ thống chết tiệt này!" Lâm Sơ Cửu tức tối đấm mạnh xuống bàn, suýt nữa khiến tay đau nhói.

Trong đầu, bác sĩ hệ thống vẫn không ngừng nhắc: Tiêu Tử An cần trị liệu gấp! {Edit: EmilyTon}

"Người ta không đến tìm ta, ta lại không vào cung được, ta trị liệu kiểu gì?" Lâm Sơ Cửu bực bội đi đi lại lại trong phòng, xoay mấy vòng cũng chẳng nghĩ ra được cách nào.

"Mặc kệ, cứ chuẩn bị trước đã." Nếu thật sự đến lúc nguy cấp, nàng cũng chỉ còn cách liều mạng.

Nàng vừa bước ra khỏi phòng, lập tức bị thị vệ canh cổng chắn đường: "Vương phi, Vương gia có lệnh, không được tùy tiện rời đi."

Lâm Sơ Cửu tức giận hất tay họ ra: "Ta không phải muốn đi loạn, ta chỉ về phòng mình, cũng không cho sao?"

Thị vệ lập tức lùi lại, cúi đầu: "Thuộc hạ sẽ hộ tống Vương phi quay về."

Hai người bám sát nàng chưa đến một cánh tay, khoảng cách này cho dù nàng có bỏ chạy đường nào, cũng sẽ bị bắt lại ngay.

Thị vệ dưới trướng Tiêu Thiên Diệu, quả nhiên cũng tàn nhẫn chẳng kém chủ nhân!

Tiêu Thiên Diệu vẫn không hiểu vì sao Lâm Sơ Cửu cứ nhất quyết đòi vào cung. Hắn lập tức triệu ẩn vệ đến, điều tra kỹ chuyện nàng vào cung lần trước.

Mọi việc đều bình thường, duy chỉ có một điều bất thường—Lâm Sơ Cửu đã chủ động khám bệnh cho Tiêu Tử An.

"Nàng có liên quan gì đến An Vương trước đây sao?" Tiêu Thiên Diệu nhíu mày hỏi.

Ẩn vệ sớm đã điều tra sạch sẽ quá khứ của nàng, lập tức dứt khoát đáp: "Không có."

Nếu không có, sao lại chủ động cứu An Vương? Lần này lại nhất quyết muốn vào cung đúng lúc Tiêu Tử An phát bệnh—chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

Tiêu Thiên Diệu không tin. Nhưng có những chuyện không dễ tra ra như vậy. Hắn phất tay ra hiệu cho ẩn vệ rút lui, sau đó cúi đầu trầm ngâm, ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn, tiếng gõ lúc cao lúc thấp, không ai đoán nổi hắn đang nghĩ gì.

"Vương gia..." Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gọi gấp gáp của Lưu Bạch. Ngay sau đó, Lưu Bạch lao vào, mồ hôi đầm đìa, tóc dính đầy trán, dáng vẻ vô cùng chật vật. "Xảy ra chuyện lớn rồi!"

Tiêu Thiên Diệu vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"

"Lương thảo ở Bắc Vực và thuốc vận chuyển ra tiền tuyến đều bị cướp." Vẻ mặt Lưu Bạch đầy căng thẳng và áy náy.

Những chuyện này vốn do hắn phụ trách—vậy mà lần này lại cùng lúc xảy ra sự cố.

Tiêu Thiên Diệu đã hao tổn không biết bao nhiêu nhân lực vật lực mới gom đủ số lương thảo và dược liệu kia. Muốn gom thêm lần nữa, gần như không thể. Mà không có lương thảo, không có thuốc trị thương, tiền tuyến tất sẽ tổn thất thảm trọng. Thế nhưng, đối mặt với cục diện này, hắn vẫn không hề sốt ruột, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ai làm?"

Hộ Long Vệ của Hoàng thượng, chưa đủ bản lĩnh làm ra chuyện này.

"Một vài thế lực giang hồ, điều tra ra có liên hệ với Mặc thần y." Lưu Bạch cúi đầu, đầy áy náy.

Mặc thần y là người do chính hắn mời đến, còn từng dốc sức tiến cử trước mặt Tiêu Thiên Diệu, cả Mặc Ngọc Nhi cũng được hắn gửi thư bảo đảm. Nào ngờ, hai người kia lại quay sang đâm sau lưng Tiêu Thiên Diệu một đao.

"Mặc thần y à? Quả nhiên là người quyết đoán. Làm ra chuyện này, Hoàng thượng tất sẽ nhìn Mặc cô nương bằng con mắt khác, thăng phi cũng không xa." Tiêu Thiên Diệu đảo mắt liền hiểu.

Mặc thần y vì nữ nhi, dâng lên công trạng đầu tiên cho Hoàng thượng, coi như thay vua phân ưu. Đổi lại, Hoàng thượng vì thế lực của Mặc thần y mà nâng đỡ Mặc Ngọc Nhi, cũng chẳng có gì lạ.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Lưu Bạch lặng lẽ nhìn Tiêu Thiên Diệu.

Thế lực giang hồ dù chịu sự giám sát của triều đình, nhưng không nằm trong phạm vi quản chế. Giang hồ nhân sĩ xưa nay không thích dính dáng đến triều đình, mà Tiêu Thiên Diệu vốn không có liên hệ gì với giang hồ. Trước kia, người trong giang hồ e ngại danh tiếng của hắn, không ai dám động đến.

Nhưng bây giờ thì khác. Có Mặc thần y ra mặt, lại có ông ta chứng minh Tiêu Thiên Diệu thật sự tàn phế, cộng thêm sự ủng hộ ngầm từ Hoàng thượng—còn ai sợ hắn?

Thấy Tiêu Thiên Diệu trầm mặc hồi lâu không đáp, Lưu Bạch nói thêm: "Nếu để Ma Cung ra tay, nhất định sẽ lộ ra quan hệ giữa chúng ta và Ma Cung." Chính – tà vốn đối lập, chỉ cần dính dáng đến "ma", dù ngươi có vô tội, cũng sẽ bị chính đạo và triều đình lên án.

"Không cần." Tiêu Thiên Diệu bỗng dừng tay, không gõ bàn nữa. Hắn chống hai tay lên bàn, chậm rãi đứng dậy, đi vài bước rồi nói: "Truyền tin ra ngoài — chân bổn vương vẫn đã hồi phục."

Tiêu Thiên Diệu đã hồi phục đôi chân, chính là uy hiếp trí mạng. Tin này mà truyền ra, Lưu Bạch có thể chắc chắn đám giang hồ kia sẽ lập tức rút lui, còn Mặc thần y, danh tiếng sẽ rơi xuống đáy bùn.

Chỉ là...

"Bây giờ tung ra tin đó, có quá sớm không?" Theo kế hoạch ban đầu, là đợi Đông Văn không chống nổi Bắc Lịch, Tiêu Thiên Diệu mới lấy thân phận "tàn phế" tự xin ra chiến trường, rồi sau đó phơi bày chân tướng ở nơi đó.

Dù sao... một Tiêu Thiên Diệu tàn phế, vẫn khiến Hoàng thượng yên tâm hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com