Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 210: Ấu trĩ, Vương Phi của ta.



Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không buồn che giấu việc mình giả vờ ngủ suốt cả quãng đường. Vừa đến Tiêu Vương phủ, nàng liền "tỉnh dậy", đôi mắt trong veo, không hề có chút mơ màng của người vừa thức giấc.

Tiêu Thiên Diệu lạnh lùng nhìn nàng, giọng trào phúng: "Ngủ ngon không, vương phi của ta?"

Lâm Sơ Cửu mặt dày, coi như không nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, thoải mái gật đầu: "Cũng tạm, chỉ là cánh tay hơi tê một chút."

"Muốn bổn vương xoa bóp giúp nàng không?"

Lâm Sơ Cửu không muốn tìm đường chết, lập tức lắc đầu dứt khoát: "Ta tự ấn một chút là được, không phiền Vương gia."

Tiêu Thiên Diệu tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút ý cười nào. Lâm Sơ Cửu biết hắn đang không vui vì nàng giả vờ ngủ suốt quãng đường về vương phủ. Nhưng...

Nàng thật sự không biết nên đối mặt với Tiêu Thiên Diệu thế nào.

Giận dữ hét lên và chỉ trích hắn sao? Một lần đã quá đủ, nhiều thêm nữa thì ngay cả chính nàng cũng cảm thấy chán ghét bản thân.

Giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ duy trì bộ dạng khách sáo, kính trọng lẫn nhau ư? Thôi bỏ đi, ngay cả Tiêu Thiên Diệu cũng không thể chịu nổi sự giả dối như vậy.

"Lần này, bổn vương không tính toán với nàng." Tiêu Thiên Diệu lạnh giọng liếc nàng một cái, cảnh cáo: "Sẽ không có lần sau."

Nếu Lâm Sơ Cửu còn dám ngang nhiên giả vờ ngủ trước mặt hắn một lần nữa, hắn sẽ khiến nàng thực sự hôn mê luôn.

"Được." Lâm Sơ Cửu ngoan ngoãn đồng ý, nhưng trong lòng thì quyết tâm—không sửa đổi nguyên tắc.

Dù sao, lần tiếp theo nàng và Tiêu Thiên Diệu ngồi chung xe ngựa, có khi còn chẳng biết là khi nào.

"Vương gia, vương phi, xuống xe."

Thị vệ bên ngoài không biết tình hình trong xe, chỉ chăm chú làm tốt phận sự, tiến lên mời Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu xuống xe ngựa.

"Ừm." Tiêu Thiên Diệu đáp lại, lập tức có hạ nhân tiến tới mở cửa xe, cẩn thận nâng xe lăn của hắn xuống, vững vàng ổn định.

Đợi Tiêu Thiên Diệu xuống xe xong, Xuân Hỉ và Thu Hỉ mới tiến lên, dìu Lâm Sơ Cửu xuống. Hai nha hoàn biết rõ Tiêu Thiên Diệu ghét nữ nhân tiếp cận, nên sau khi đỡ Lâm Sơ Cửu xong, liền lập tức tránh xa.

Bên cạnh Tiêu Thiên Diệu, trước nay chỉ có một nữ nhân—chính là Lâm Sơ Cửu.

Quản gia Tào lập tức tiến lên, gương mặt già nua cười rạng rỡ như hoa hướng dương: "Nô tài tham kiến Vương gia, Vương phi. Vương gia, Vương phi đi đường vất vả, nô tài đã thu dọn nhà cửa ổn thỏa, nước ấm cũng đã chuẩn bị xong. Vương gia và Vương phi muốn dùng chút đồ ăn trước, hay là nghỉ ngơi trước ạ?"

"Nghỉ ngơi." Tiêu Thiên Diệu đáp, xe lăn lăn bánh tiến về phía trước, đám hạ nhân cũng lập tức theo sau.

Lâm Sơ Cửu vừa bước đi được vài bước, liền thấy bọn hạ nhân đang khiêng một chiếc rương xuống từ xe ngựa. Nhìn cái rương quen thuộc, nàng không khỏi thắc mắc: "Bọn họ đang khiêng cái gì vậy?"

Cái rương này sao trông giống hệt cái trong phòng nàng thế? Nàng nhớ rõ nó vẫn ở thôn trang, chưa từng mang theo.

Tiêu Thiên Diệu thản nhiên đáp: "Hành lý của nàng."

"Hành lý của ta? Rõ ràng ta không mang theo mà!" Lâm Sơ Cửu kinh ngạc kêu lên. Nhưng...

Tiêu Thiên Diệu đã đi vào, căn bản mặc kệ nàng.

Lâm Sơ Cửu bực tức, gọi lại hai nha hoàn còn chưa kịp chạy trốn: "Xuân Hỉ, Thu Hỉ, đây là chuyện gì vậy?"

Hai nha hoàn không còn cách nào khác, đành cắn răng đáp: "Bẩm vương phi, ngài vừa lên xe ngựa thì Vương gia đã ra lệnh cho người thu dọn hành lễ của ngài, không chừa lại một món nào."

Thật sự không phải bọn nô tỳ cố ý không nói, chỉ là... ngài đã ngủ rồi.

"Là lệnh của Vương gia? Ta biết rồi." Lâm Sơ Cửu cũng chẳng buồn giận Tiêu Thiên Diệu. Nàng là người trưởng thành, vì chuyện nhỏ này mà nổi đóa thì chẳng khác nào EQ thấp. Nhưng mà...

Tiêu Thiên Diệu đúng là ấu trĩ quá mức, tưởng rằng mang đồ đạc của nàng đi thì nàng sẽ không còn cách nào quay lại thôn trang sao?

Chân mọc trên người nàng, nàng muốn đi thì ai cản được?

Xuân Hỉ và Thu Hỉ thấy Lâm Sơ Cửu đứng ngây người, bèn khẽ nhắc: "Vương phi, chúng ta... nên vào thôi."

Đã tới cửa rồi, xin ngài ngàn vạn lần đừng trở mặt nữa.

Lâm Sơ Cửu tất nhiên sẽ không gây chuyện, đã tới tận đây, chẳng lẽ còn quay về thôn trang được sao?

Cho dù có muốn trở lại, cũng phải chờ công chúa Phúc An pha trà xin lỗi đã.

Tiêu Thiên Diệu không đợi Lâm Sơ Cửu, cũng chẳng quay về hậu viện nơi nàng ở, mà đi thẳng tới thư phòng ở tiền viện.

Tô Trà và Lưu Bạch đã chờ sẵn từ lâu.

"Vương gia, cuối cùng ngươi cũng trở lại!" Tô Trà xúc động bước tới, dáng vẻ như vừa gặp cứu tinh, chỉ thiếu điều quỳ xuống ôm chân hắn mà khóc.

Tiêu Thiên Diệu trừng mắt lườm hắn một cái: "Khoa trương!"

Hai chữ lạnh tanh khiến Tô Trà dập tắt toàn bộ nhiệt tình, hắn lau mặt, thu lại dáng vẻ khoa trương: "Ta chỉ muốn thể hiện chút kích động khi thấy ngươi trở về thôi. Ngươi không biết đâu, ngươi đi rồi, ta với Lưu Bạch vất vả đến mức nào!"

"Chưa chết là được." Không chết thì chẳng tính là vất vả.

Tô Trà suýt nữa tức đến hộc máu: "Ngươi như vậy, còn ai chịu làm việc cho ngươi nữa?"

"Các ngươi không phải người à?" Tiêu Thiên Diệu quay lưng đẩy xe lăn tiến vào trong.

Chân hắn đã khỏi, nhưng dùng xe lăn càng ngày càng thành thạo.

Tô Trà và Lưu Bạch theo sau, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Chúng ta sao lại không phải người chứ..."

"Biết là người thì tốt."

Tiêu Thiên Diệu đẩy xe lăn đến phía sau án thư, ngăn cách bởi chiếc bàn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người. "Ngồi."

"Nga......" Cả hai phối hợp ngồi xuống, một trái một phải đối diện hắn.

Vừa ngồi xuống, Tô Trà lập tức tỏ vẻ hóng chuyện: "Thiên Diệu, ngươi làm sao thuyết phục được Vương phi quay về? Ta còn tưởng lần này nàng sẽ giận đến mức hưu ngươi, không ngờ ngươi lại đưa nàng về được. Rốt cuộc ngươi đã làm gì? Hy sinh cái gì để nàng tha thứ?"

Tô Trà thừa nhận mình hỏi hơi nhiều, nhưng thật sự rất tò mò!

Lưu Bạch sớm quen với việc Tô Trà thường xuyên phát bệnh tò mò. Dù sao Tiêu Thiên Diệu sẽ xử lý hắn, thế nên Lưu Bạch cứ thoải mái ngồi xem kịch vui.

Ánh mắt Tiêu Thiên Diệu lạnh xuống, môi mỏng khẽ mở, phun ra ba chữ băng giá: "Nói tiếng người!"

"Ta nói thế nào mà lại không phải tiếng người chứ?" Tô Trà co rúm lại, ấm ức đáp: "Ta chỉ là tò mò thôi mà, ngươi không muốn nói thì thôi, ta đâu dám ép ngươi."

"Nếu ngươi không biết nói tiếng người, bổn vương không ngại tự mình dạy." Tiêu Thiên Diệu nói giọng lạnh lùng.

Uy hiếp! Chắc chắn là uy hiếp!

Tô Trà lập tức chột dạ, thu lại vẻ mặt ấm ức, nghiêm túc báo cáo: "Hoàng thượng đã phát hiện ra hành động của chúng ta, phái hai đội Hộ Long Vệ chặn đường nhân mã của chúng ta. Người đi Bắc Vực đã giao thủ với bọn chúng, cả hai bên đều có tổn thất."

"Hộ Long Vệ?" Tiêu Thiên Diệu cười lạnh. "Hắn thật đúng là ra tay mạnh bạo. Ngay cả Hộ Long Vệ cũng điều động, chẳng trách lại có thể bị một nữ nhân tính kế ngay trong hậu cung."

Chuyện đó đối với hoàng đế mà nói là một sự sỉ nhục, nhắc đến lúc này, Tiêu Thiên Diệu tuyệt đối không có ý tốt.

"Tần thái y khi nào động thủ?"

Hắn muốn xem, giữa lúc trong ngoài hỗn loạn như vậy, hoàng huynh tốt của hắn có còn tinh lực lo chuyện triều chính hay không?

"Có lẽ là trong hai ngày tới. Dù sao Phúc An công chúa cũng sắp xuất cung." Tô Trà chỉ có thể quan sát tình hình, không dám khẳng định thời điểm chính xác Tần thái y ra tay.

"Thúc đẩy một chút, để hắn ra tay trước khi gặp Lâm Sơ Cửu."

Hắn không muốn để nàng bị cuốn vào chuyện này, dù chỉ là nghi ngờ cũng không được...

~~~Hết chương 210~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com