Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 179: Kẻ tàn nhẫn, lúc này mới rời đi.



Còn thở là còn sống!

Không chết, tức là an toàn!

Ngô đại phu khẽ thở phào, cẩn thận đặt Lâm Sơ Cửu xuống, lúc này mới rảnh tay kiểm tra vết thương của nàng.

"Di, Vương phi tự mình rút mũi tên ra ư?" Ngô đại phu trừng lớn mắt nhìn nàng, trong ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Nữ nhân này... thật sự là nữ nhân sao? Tự ra tay với bản thân mình đến mức thế này, có phải quá tàn nhẫn rồi không?

Ngô đại phu là thầy thuốc, thường xuyên chữa trị cho thị vệ trong phủ, lão hiểu rõ hơn ai hết cảm giác đau đớn khi rút mũi tên ra trong lúc còn tỉnh táo. Đau đến xé thịt, chưa nói đến việc tự mình ra tay, đó không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Ngươi thử xem, cầm dao tự rạch vào da thịt mình, liệu có thể xuống tay dứt khoát, chuẩn xác không? Liệu có thể không hề do dự mà cắt sâu một đường?

"Đúng là tuyệt phối với Vương gia." Ngô đại phu cảm thán, quả nhiên, không phải người một nhà thì không vào chung cửa. Vương gia đã tàn nhẫn, Vương phi lại càng tàn nhẫn hơn, với người khác đã độc, với bản thân mình lại càng thêm tuyệt tình.

"Người đã làm hết phần khó, ta cũng đỡ việc." Lão cẩn thận xem xét vết thương, phát hiện đã được xử lý rất tốt, máu cũng sắp ngừng chảy, liền âm thầm thở phào.

Tay nghề xử lý vết thương của Vương phi còn cao hơn lão, giờ lão chỉ cần hoàn tất khâu cuối cùng. Chuyện này đối với lão mà nói lại trở nên quá đơn giản.

Còn về phần bả vai lộ ra của nàng? Ngô đại phu hoàn toàn làm ngơ.

Lão không phải tiểu tử mới lớn, nếu đã có gia đình, e rằng cháu gái của lão cũng không kém Lâm Sơ Cửu bao nhiêu tuổi. Huống hồ ngày nào cũng chữa trị cho người bị thương, những chuyện này đã sớm thành thói quen, chẳng có phân biệt nam nữ gì ở đây cả. Đối với lão, bệnh nhân chính là bệnh nhân, là nam hay nữ thì có gì khác biệt? Cứu người quan trọng hơn.

Khi thấy Lâm Sơ Cửu lấy ra bộ dụng cụ phẫu thuật, lão lập tức không khách khí mà trưng dụng chúng.

Dụng cụ đầy đủ, hoàn toàn có thể thực hiện một ca tiểu phẫu, huống hồ bây giờ chỉ cần khử trùng và khâu lại.

Đeo găng tay, lấy cồn sát trùng, Ngô đại phu thành thạo xử lý vết thương cho nàng.

So với Lâm Sơ Cửu, tay nghề của lão có chút vụng về, đường khâu cũng không đẹp mắt, nhưng trong tình huống này, lão là người duy nhất có thể giúp được nàng. Vì vậy...

"Vương phi, chịu khó một chút. Ta khâu xấu một chút nhưng không ảnh hưởng đến quá trình vết thương lành lại đâu. Nếu vương phi sợ để lại sẹo, sau này bảo Vương gia vào cung lấy Bách Hoa Cao, đảm bảo không để lại dấu vết."

"Xì—— Xì——"

Mũi kim xuyên qua da thịt, kéo chặt vết thương lại.

Làm sạch vết thương, cắt bỏ phần thịt hoại tử, khâu lại, toàn bộ quá trình, Ngô đại phu không hề dùng thuốc tê hay ma phí tán.

Lão có mang theo ma phí tán, nhưng khi thấy Lâm Sơ Cửu có thể tỉnh táo mà tự tay rút mũi tên, lão liền mặc định rằng nàng không sợ đau.

Người như thế, cần gì thuốc tê?

Lâm Sơ Cửu quả thật đã hôn mê, nhưng nàng vẫn còn sống. Khi Ngô đại phu bắt đầu cắt bỏ phần thịt hoại tử, cơn đau như xé toạc từng thớ thịt khiến nàng tỉnh lại, chỉ là không đủ sức để lên tiếng, thậm chí ngay cả mắt cũng chẳng mở ra nổi...

Đau. Cơn đau xuyên thấu tim gan, từng đợt nối tiếp nhau, khiến toàn thân nàng run rẩy. Hàm răng va vào nhau lập cập, trong lòng chỉ muốn gào lên với Ngô đại phu một trận: Không thấy trong bộ dụng cụ phẫu thuật có thuốc tê sao? Không thể cho ta dùng một chút à?

Ta là người chứ không phải thần! Người thì biết đau đấy, có hiểu không?

"Đau..." Mồ hôi hòa lẫn với máu thấm đẫm y phục, thân thể nàng cuộn tròn theo phản xạ, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng yếu đến mức chẳng thể thốt thành lời.

"Di, Vương phi tỉnh rồi?" Ngô đại phu nghe thấy âm thanh yếu ớt liền lập tức dừng tay, vội lấy một chiếc khăn sạch lau mồ hôi cho nàng, giọng dịu dàng an ủi: "Vương phi nhịn thêm chút nữa, sắp xong rồi."

Nói xong, lão không chần chừ mà tiếp tục khâu lại vết thương.

"Đau... quá..." Cơn đau hành hạ đến mức người nàng run lên bần bật, môi bị cắn đến mức rỉ máu. Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, nhưng khuôn mặt đã phủ đầy máu, nước mắt hòa lẫn trong đó, đỏ thẫm như huyết lệ, chẳng ai nhìn ra nàng đang khóc.

Không thấy ta sắp đau chết rồi sao? Ngô đại phu là đại phu, không phải đồ tể đấy chứ?

"Được rồi, được rồi, sắp xong rồi." Ngô đại phu nghe nàng liên tục rên đau thì cũng căng thẳng theo, mồ hôi túa ra ướt trán nhưng không dám đưa tay lau.

Đây là lần đầu tiên lão áp dụng kỹ thuật khâu vết thương do chính Lâm Sơ Cửu dạy, trong lòng còn căng thẳng hơn cả nàng...

Không biết do nghe lão an ủi hay vì đau đến mức chết lặng, Lâm Sơ Cửu không rên rỉ nữa. Trong khoảng lặng ngắn ngủi đó, Ngô đại phu cuối cùng cũng hoàn thành mũi khâu cuối cùng.

"Thật sự quá mệt..." Vừa cắt sợi chỉ xong, lão mới nhận ra tay mình đã tê rần.

"Vương phi này đúng là một thể lực sống..." Ngô đại phu xoa xoa bàn tay nhức mỏi, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Vết thương đã khâu xong, việc còn lại chỉ là bôi thuốc và băng bó, chuyện này với lão mà nói chẳng có gì khó khăn. Động tác thuần thục, chỉ chốc lát đã hoàn thành.

Sau khi băng bó xong xuôi, lão tìm trong xe một tấm chăn, đắp lên người Lâm Sơ Cửu, rồi mới bước xuống xe gọi Lưu Bạch đến:

"Vết thương của Vương phi đã được xử lý ổn thỏa, nhưng nàng mất máu quá nhiều, cơ thể suy nhược nghiêm trọng. Trong tay ta không có dược thích hợp, cần đưa nàng về thành càng sớm càng tốt."

Ngô đại phu lo lắng nhìn vết thương đã được băng kín, chẳng biết có bị hoại tử hay không.

Huống hồ, nàng chảy nhiều máu như vậy, không biết phải bồi bổ bao lâu mới có thể hồi phục.

"Nhanh như vậy?" Lưu Bạch kinh ngạc nhìn Ngô đại phu.

Hắn vừa nghe thuộc hạ báo lại rằng vương phi bị trúng tên, mũi tên còn cắm sâu ở trong vết thương.

"Lúc chúng ta đến, vương phi đã tự rút mũi tên ra rồi. Ta chỉ việc bôi thuốc mà thôi." Ngô đại phu cảm thấy chuyện này đáng để mọi người biết đến. Như vậy, sau này sẽ không ai dám xem thường nàng.

Bất kể nam hay nữ, chỉ cần có thể ra tay tàn nhẫn với chính mình, người đó tuyệt đối là kẻ đáng sợ. Những người như thế không chỉ đáng sợ mà còn đáng kính.

Lưu Bạch thực sự bị dọa sợ: "Tàn nhẫn đến vậy sao?"

Vương phi đáng sợ như thế, Vương gia sau này chẳng phải sẽ rất thảm ư?

"Vương phi là một nữ tử đặc biệt. Nàng và Vương gia là cùng một kiểu người. Dù thân thể không đủ mạnh mẽ, nhưng tâm trí lại cứng cỏi vô cùng." Ngô đại phu cảm thán, nhưng cũng không nhiều lời thêm. "Được rồi, đừng bàn nữa. Mau phái người đưa vương phi trở về, ta phải đi xem những người bị thương khác."

Dù tay đã tê rần, lão biết rõ những hộ vệ bị thương kia không thể chờ lâu.

Lưu Bạch im lặng một lát rồi thở dài: "Không còn mấy người sống."

"Cứu được bao nhiêu thì cứu." Ngô đại phu đã chứng kiến quá nhiều sinh tử, lòng dạ không còn quá nặng nề.

Lưu Bạch gật đầu: "Ta sẽ đưa vương phi về thành, để lại vài người bảo vệ ông."

"Được, mau đi đi. Vương phi cần được chữa trị ngay, không thể trì hoãn." Ngô đại phu dặn dò thêm một loạt, đến mức Lưu Bạch có phần mất kiên nhẫn mới chịu ngừng lại.

Xe ngựa vẫn còn dùng được, Lưu Bạch kiểm tra sơ qua rồi quyết định đưa Lâm Sơ Cửu về bằng xe ngựa.

Cưỡi ngựa quá nguy hiểm, không đảm bảo an toàn cho nàng.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Lưu Bạch ra lệnh: "Đi thôi!"

Xe ngựa lăn bánh, xa phu không dám đi quá nhanh vì lo vết thương của vương phi bị ảnh hưởng.

Rốt cuộc cũng an toàn rời đi!

Nhìn xe ngựa dần khuất xa, biến mất nơi cuối con đường, bóng dáng màu đỏ như máu ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ quan sát tất cả, lúc này mới xoay người rời đi...

~~~Hết chương 179~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com