Nói đến bên phía Triệu Thần, lúc này hắn đã tới nhà bếp nhìn quanh một lượt, thấy nhà bếp sạch sẽ tinh tươm. Vương đại nương đêm qua đã chia hết phần cơm canh còn lại cho những người dân trong thôn đến dự hôn lễ, đương nhiên đó cũng là theo ý của Triệu Thần.
Tuy là đồ ăn thừa, nhưng trong món ăn vẫn còn nhiều dầu mỡ, thôn dân đem phần được chia về nhà, thêm chút rau rồi xào lại, đối với bọn họ cũng xem như một món ngon hiếm có.
Ở thời này, chỉ có đến Tết mới nỡ ăn thịt, đem số thức ăn còn dư này chia cho thôn dân, vừa có thể nhận được thiện ý của bọn họ, cớ gì mà không làm?
Triệu Thần lại tìm quanh thêm lần nữa, vẫn không thấy chút đồ ăn nào, đành phải lấy ra từ trong không gian. May mà Vương Mạc Ngư vẫn chưa phát hiện trong bếp có gì khác lạ, như vậy thì việc lấy đồ từ không gian ra cũng không cần viện cớ.
Hắn lấy ít bột mì và gạo trong không gian, đổ đầy vào chum gạo, lại lấy ra ba con gà khô gió cùng ít thịt muối, thêm ít mì sợi và đường trắng để vào trong tủ bếp, sau đó lấy thêm ít rau bỏ vào giỏ treo trong bếp. Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, hắn bắt đầu nấu đồ ăn cho Vương Mạc Ngư.
Thân thể Vương Mạc Ngư vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Triệu Thần đành nấu chút cháo tuyết nhĩ sen cho y uống. Hắn bưng bát cháo đã nấu xong vào phòng, thấy Vương Mạc Ngư vẫn còn ngủ say, thậm chí còn khẽ khàng ngáy nhẹ.
Nhìn dung mạo của Vương Mạc Ngư, trong lòng Triệu Thần bỗng thấy mềm nhũn.
Thật là phạm quy quá rồi, sao lại đáng yêu đến thế (* ̄3 ̄)。
Triệu Thần khẽ khàng đẩy y một cái, dịu giọng gọi: “Tiểu Ngư Nhi, dậy một chút đi, ăn chút gì rồi hãy ngủ tiếp.”
“Ừm~ đừng làm ồn, người ta còn muốn ngủ mà…” Vương Mạc Ngư chu môi, vẻ mặt không bằng lòng.
Thấy y chu môi như thế, Triệu Thần lại bị chọc cho mềm lòng, cúi đầu hôn mạnh một cái lên môi y, sau đó nhẹ nhàng kéo y vào lòng, bưng bát cháo múc một thìa, đưa đến bên miệng y, nhẹ giọng dụ dỗ: “Tiểu Ngư Nhi ngoan, há miệng nào.”
Vương Mạc Ngư nghe hắn nói, vẫn không chịu mở mắt, lại dụi đầu vào trong ngực hắn, uể oải nói: “Tướng công, ta không muốn ăn.”
Triệu Thần bất đắc dĩ nhìn y một cái, cười xấu xa nói: “Đã vậy thì đừng trách ta nhé.” Rồi múc cháo bỏ vào miệng mình, kéo mặt Vương Mạc Ngư lại, hôn lên môi y, đem cháo trong miệng truyền qua.
“Ưm~ huynh sao có thể xấu xa như vậy…” Vương Mạc Ngư bị hôn đến đỏ mặt, nuốt cháo xong liền giận dỗi nói: “Đưa cháo cho ta, ta tự ăn.”
Triệu Thần đưa bát cháo cho y, xoa xoa đầu y, nói: “Vậy thì uống chút cháo đi, ta ra dọn dẹp một chút.”
Vương Mạc Ngư đột nhiên kéo tay Triệu Thần lại.
Triệu Thần trong lòng tự luyến nghĩ: Nhất định là Tiểu Ngư Nhi không nỡ rời ta, thật là, sao lại nhõng nhẽo thế chứ.
“Tướng công, ta còn muốn ăn một bát nữa.”
A… quả nhiên là không nỡ... Ừm— Ừm! Triệu Thần giật giật khóe miệng, lúng túng nói: “Đừng ăn nhiều quá, kẻo đầy bụng lại khó chịu.”
Triệu Thần cầm bát không rời khỏi phòng, đến nhà bếp thu dọn chén bát dùng hôm qua, bàn ghế đã được người trong thôn mang về nhà mình, cũng giúp hắn đỡ được nhiều việc.
Dọn dẹp xong xuôi, hắn quay trở lại phòng. Trong phòng, Vương Mạc Ngư đang nằm trong chăn, mở mắt nhìn về phía cửa. Khi thấy Triệu Thần bước vào, ánh mắt liền sáng bừng, vỗ vỗ chỗ trống bên giường, đáng yêu gọi: “Tướng công, mau lại đây, chúng ta ngủ thêm một lát nữa.”
Triệu Thần vui vẻ hỏi: “Tiểu Ngư Nhi sao không ngủ tiếp, là đang đợi ta sao?”
“Ừm.” Nghe thấy giọng đáp trong trẻo của y, tâm trạng hụt hẫng trong lòng Triệu Thần lập tức được xoa dịu, hắn bước nhanh đến giường rồi trèo lên.
Hắn nhẹ nhàng ôm Vương Mạc Ngư vào lòng, khẽ nói: “Tiểu Ngư Nhi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, dưỡng cho thân thể khỏe lại, ngày mai ta đưa ngươi lên trấn chơi.”
Nghe thấy lời ấy, Vương Mạc Ngư kinh ngạc vui mừng: “Thật sao? Thật sự muốn đưa ta lên trấn sao?”
“Ừ, thật đấy, còn thật hơn cả trân châu.”
Nghe được lời khẳng định chắc chắn từ Triệu Thần, Vương Mạc Ngư hớn hở nói: “Vậy thì chúng ta mau ngủ thôi.” Nói xong liền chui tọt vào lòng hắn, lén cười hí hửng.