“Bảo bối không nỡ xa các bạn nhỏ ở đây sao? Vậy sau này nếu bảo bối nhớ các bạn, cha sẽ đưa bảo bối về thăm các bạn nhé?”
Anh còn tưởng Tiểu Nguyên Nguyên không nỡ xa những người bạn nhỏ kia.
“Không phải, không phải, hức... oa oa oa.”
Cô bé nấc mãi, cuối cùng Tần Trúc Nam cũng giải thích rõ ràng.
Tần Trúc Tây tiến lên véo cậu một cái.
“Không có chuyện gì mà trêu chọc con bé, mau dỗ con bé cho chị! Nếu không chị đánh em đấy!”
Tiểu Nguyên Nguyên không khóc thì thôi, một khi đã khóc thì rất dai, rất khó dỗ.
Tần Trúc Tây không muốn chịu tội này, trực tiếp để thủ phạm giải quyết.
Cuối cùng, Hứa Đình Tri vẫn dỗ được, Tiểu Nguyên Nguyên nức nở dựa vào lòng Hứa Đình Tri, mắt đỏ hoe nói.
“Chú ơi, cháu tặng nó cho chú rồi, sau này chú phải đối xử tốt với nó, oa oa.”
Nói xong, cô bé lại nức nở hai tiếng, khiến đứa trẻ vô cùng tủi thân.
Tần Trúc Nam nói không cần, cô bé cũng không chịu, nhất định phải tặng viên đá cuội lớn quý giá này cho cậu, cô bé muốn trở thành một đứa trẻ giữ lời hứa.
Nhưng vì không nỡ nên vẫn phải tiếp tục khóc.
Hứa Đình Tri rất muốn nói, bảo bối cũng không cần phải giữ lời hứa như vậy. Nhưng anh cũng không thể dạy hư trẻ con, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành.
Cứ như vậy, một ngày nữa lại trôi qua.
Bên phía Hứa Văn Diệp còn náo loạn hơn thế này.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cậu ta không dỗ dành Giang Oánh, vì vậy mặc dù Giang Oánh đã trở về nhà chồng nhưng hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, không ai nói chuyện với ai.
Và bây giờ, cậu ta đột nhiên tuyên bố rằng mình sẽ đến Bắc Kinh và không quay lại nữa. Còn Giang Oánh, cô ta muốn đi theo cũng được, không muốn đi theo cũng được.
Tùy cô.
Giang Oánh bị lời nói này của cậu ta kích thích đến mức tức giận.
“Cái gì mà tùy tôi? Tôi là vợ anh, rốt cuộc anh có quan tâm đến tôi không vậy!”
“Hơn nữa, chuyện lớn như vậy, sao anh không nói với tôi trước! Anh sắp đi rồi mới nói với tôi???”
“Không bỏ rơi cô đã là tốt lắm rồi, cô là người như thế nào còn tôi là người như thế nào, làm ơn hãy nhận thức rõ thực tế.”
Hứa Văn Diệp lạnh lùng vô tình nói.
Cậu ta thực sự cảm thấy mình đã đủ lương tâm rồi, có một thanh niên trí thức bên cạnh đã tìm cách trở về, không cần vợ con.
Ít nhất bây giờ cậu ta còn muốn đưa cô ta về, nếu không ở Bắc Kinh, cậu ta muốn tìm cô gái như thế nào mà không tìm được?
“Tôi là người như thế nào? Anh tự nói đi! Tôi là người như thế nào! Tôi cần phải nhận thức rõ điều gì! Lúc đầu không phải anh khóc lóc van xin muốn cưới tôi sao! Bây giờ anh lại thấy mình là người thành phố, anh giỏi lắm sao?”
“Nếu không phải nhà cô thấy tôi có tiền, tôi là người thành phố thì các người có hối hôn để cưới tôi không? Nói như thể các người không nhận tiền của tôi vậy.”
Lúc đó cậu ta nên nghe lời anh trai mình, đừng cưới người phụ nữ này.
Biết thế này thì cậu ta đã không vội vàng kết hôn.
Bây giờ cậu ta lại thấy Hứa Đình Tri nói đúng, chỉ có thể nói rằng con người luôn muốn đổ lỗi cho người khác để giữ sự cao thượng của mình.
Dù Giang Oánh có khóc lóc hay làm ầm ĩ thế nào, Hứa Văn Diệp cũng lười để ý, cậu ta đã thu dọn đồ đạc rồi, thậm chí còn mua vé máy bay, hai vé, ngày kia, cô ta muốn đi thì đi, không muốn đi thì ở nhà một mình.