Xuyên Về Thập Niên 70, Thành Nữ Pháo Hôi Làm Giàu Nuôi Cả Gia Đình

Chương 657



“Các con chú ý, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Mẹ Giang thở dài.

Bà ta suy nghĩ một chút, chỉ có cô con gái này là không khiến bà ta yên tâm.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bà ta vẫn không hối hận khi hủy hôn và gả con gái cho con rể hiện tại, có tiền thì có bản lĩnh!

Giang Oánh tức giận về nhà nhưng trong nhà không có ai, cô ta đi như thế nào thì về cũng như thế.

Hứa Văn Diệp vẫn chưa về nhà! Đi đi về về đã hơn ba tiếng đồng hồ, cậu ta vẫn chưa về nhà!

Giang Oánh lại nổi giận, không thể kiềm chế được bản thân.

Cuộc sống bên này thế nào thì không nói nhưng cuộc sống Tần gia lại rất tốt, Tần Trúc Nam đã cầm bằng tốt nghiệp về nhà rồi.

“Chú! Chú! Cháu nhớ chú quá!”

Tiểu Nguyên Nguyên trực tiếp nhào vào người Tần Trúc Nam.

Ngoài cha mẹ, người cô bé thân thiết nhất là Tần Trúc Nam, Tần Trúc Nam cũng rất cưng chiều cô bé, muốn sao được trăng.

Tần Trúc Tây bây giờ đã thất sủng ở chỗ Tần Trúc Nam rồi, Tiểu Nguyên Nguyên mới là số một.

“Chú cũng nhớ cháu, dạo này Tiểu Nguyên Nguyên ở nhà làm gì? Có nhặt được bảo bối gì không?”

“Cháu xem đây là gì, chú cố ý nhặt về cho cháu đấy, đẹp không?”

Tần Trúc Nam lấy ra mấy viên đá nhỏ.

Vài viên đá nhỏ này mới thực sự đẹp, có ánh sáng trong suốt, nhìn như ngọc vậy.

“Oa!!! Đẹp quá đẹp quá! Chú tặng cho cháu à? Cảm ơn chú, chú tốt quá!”

Tiểu Nguyên Nguyên vui vẻ nhào vào Tần Trúc Nam thêm lần nữa, Tần Trúc Nam chỉ biết cười ngây ngô.

TBC

“He he, Nguyên Nguyên thích là được.”

Tần Trúc Nam mấy năm nay có vẻ chỉ cao lớn hơn chứ không lớn về trí tuệ, nhìn vẫn ngốc nghếch, Tiểu Nguyên Nguyên còn thông minh hơn cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Sao lại mang nhiều đá nhỏ về thế? Nhớ rửa sạch đấy.”

Tần Trúc Tây bất lực dặn dò.

Con gái cô không thích làm đẹp, ngược lại rất thích mấy viên đá nhỏ này, sau này sợ là sẽ theo nghề xây dựng.

Cụ thể hơn thì có lẽ là công nhân xây dựng, chắc chắn cô bé sẽ thích lắm.

“Yên tâm đi chị, em nhất định sẽ rửa sạch!”

Tần Trúc Nam lập tức nhận lời, tỏ ý việc này để cậu lo.

Tần Trúc Nam dẫn Tiểu Nguyên Nguyên đi rửa đá nhỏ xong, lại lên thôn dạo chơi, tìm đá nhỏ mới, đến cả đội trưởng cũng trêu chọc.

“Đá nhỏ trong đội đều bị các cậu nhặt hết rồi, sau này ai muốn xây nhà thì lên nhà cậu mà xin đá, đủ để xây cả một ngôi nhà rồi.”

Tiểu Nguyên Nguyên lập tức sợ hãi từ chối bằng giọng trẻ con.

“Không được đâu, đội trưởng, đó là đá nhỏ của cháu, phải cất đi, không được xây nhà.”

Cô bé rất nghiêm túc nhấn mạnh, khiến Vương Học Dân bật cười.

Tiểu Nguyên Nguyên là cục cưng của cả đội, có ai không thích một cô bé đáng yêu và thông minh như vậy chứ.

Cô bé có thể hô mưa gọi gió, bình thường khi Tần Trúc Nam không ở nhà, cô bé đều tự đi nhặt đá nhỏ với bạn bè, không cần Tần Trúc Tây và Hứa Đình Tri đi cùng.

Bạn bè của cô bé, từ hai tuổi đến mười sáu tuổi đều có, thỉnh thoảng còn có thím dắt đi tìm, có thể nói là sát thủ toàn độ tuổi.

Bây giờ đã học xong, Tần Trúc Nam hoàn toàn thả lỏng, dẫn Tiểu Nguyên Nguyên đi chơi cả ngày, đến ngày thứ hai, khi cậu còn đang ngủ say thì bị Tần Trúc Tây tát một cái đánh thức.

“Chị làm gì vậy?”

Tần Trúc Nam ngơ ngác ngồi dậy.

“Không có gì.”

“Ồ.”

Tần Trúc Nam lại nằm xuống định ngủ tiếp, buồn ngủ quá, có lẽ chị cậu đánh nhầm người rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com