Đường núi gồ ghề không bằng phẳng, có hơi phí giày, đế giày dưới chân Liễu Tiêu Vân đã mang tới nát. Lần này xuất phát, Liễu Tiêu Vân thay một đôi giày vải mới, không ngờ rằng còn rất vừa vặn. Đây là giày vải mới nàng dùng thỏ rừng đôi lấy. Trong trí nhớ, nguyên chủ chẳng những biết làm giày mà còn có thể thêu thùa. Từ khi Liễu Tiêu Vân xuyên qua không động đến may vá, kiếp trước lúc nàng làm tính đặc chủng đã từng tự khâu chăn màn, cúc quần áo. Có điều đó chỉ là may vá đơn giản sơ sài, mấy loại tỉnh tế như làm giày, thêu hoa các kiểu thì nàng chưa từng làm. Sau này lúc nàng làm vệ sĩ đặc biệt lại càng không chạm vào may vá.
Trong không gian của nàng có không ít giày leo núi, còn có vài đôi giày quân đội, không thấm nước, thoáng khí, chịu mài mòn, ngừa trơn trượt, mang vào rất thoải mái, nhưng không thể lấy ra được.
Cơ thể này của nguyên chủ trước kia làm không ít việc nhà nông, đi đường xa như vậy nàng không cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ là trên chân mọc mấy cái mụn nước, những điều này với nàng mà nói không phải việc gì lớn.
“ Tiểu cô, có rảnh ta làm cho muội mấy đôi giày nhé!” Chương thị có chút áy náy, giày của tiểu cô tử đã bị mang tới rách mà tẩu ấy cũng không chú ý tới.
Vẻ mặt Liễu Tiêu Vân vui vẻ: “ Ưm! Cảm ơn tẩu tử!” Có thể là thỉnh thoảng cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng đến nàng, đối với chuyện của người hai nhà Liễu Như Sơn và Thẩm Bằng, nàng không hỏi đến một câu nào. Ca ca và tẩu tử cũng không nhắc đến những việc này trước mặt nàng. Chương thị thở đài: “ Haiz, không biết còn phải đi bao lâu nữa mới đến nơi? ”
“ Tẩu tử, có phải tẩu mệt không, tẩu ngồi phía trước xe ngựa đi, để cho ca muội xuống đi một lát!” Liễu Tiêu Vân quan tâm nói.
“ Không mệt, cũng không biết đến chỗ đó thì thế nào? ” Trong lòng Chương thị lo lắng. Liễu Tiêu Vân an ủi tẩu ấy: “ Người chuyển thì sống, cây chuyển thì chết, đến lúc đó nhất định sẽ có cách. “ Đi đường núi mấy ngày, Liễu Tiêu Vân dựa vào quan sát của mình xác định đây thật sự là một con đường vận chuyển hàng hóa xưa ít người đi lại. Liễu Văn Xương mang theo địa đồ trên người, thỉnh thoảng lấy ra xem. Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi Liễu Văn Xương thi đậu tú tài vẫn luôn làm tiên sinh dạy học ở thư viện trên trấn, lựa chọn xuôi nam cũng là ý của hắn ta.
Liễu Tiêu Vân tự hỏi, đích đến của chạy nạn lần này có phải có người quen của Liễu Văn Xương hay không? …Bởi vì chậm trễ hai ngày, sau đó ngoại trừ nghỉ ngơi vào ban đêm, mọi người vội vã đi đường núi hai ngày. Ngày hôm đó, mọi người đội mặt trời thiêu đốt lại gấp rút đi nửa ngày đường, chân cũng c.h.ế.t lặng, vô cùng mệt mỏi, thật sự đi không nổi nữa.
“ Lý chính, đi đến đâu rồi? ” Trong đám người có người hỏi
“ Sắp rời khỏi khu vực Lộ Tập huyện rồi!” Ánh mắt Liễu Bỉnh Đức nhìn về phương xa. Trong đám người bắt đầu bạo động, đi sáu bảy ngày rồi vẫn chưa ra khỏi khu vực Lộ Tập huyện, còn đi tiếp như vậy chừng nào mới đến nơi. Có người bắt đầu hâm mộ Liễu Nhị Ngưu.
“ A, sao lại chậm như vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“ Vẫn là Liễu Nhị Ngưu thông minh, thấy chỗ có núi có nước thì không đi nữa!”
“ Ngươi cũng không muốn đi nữa sao? ”
‘‘Nói nhảm, không đi thì làm sao bây giờ chỗ này trước không thấy thôn, sau không thấy tiệm. “ Hết cách, mọi người đành phải lên tinh thần tiếp tục lên đường. Đoạn đường núi này cực kỳ khó đi, đội ngũ đi chậm chạp. Liễu Tiêu Minh dứt khoát xuống xe ngựa, kêu muội muội ôm Thừa Bắc, Chương thị ôm Thừa Nam, cùng ngồi phía trước xe ngựa.
Mọi người cùng nhau lên đường, để không chậm trễ hành trình, không thể muốn làm gì thì làm, ai mệt thì người đó nghỉ ngơi tại chỗ là chuyện không thể nào, cũng không thực tế. Đi mấy ngày liên tục, bọn họ đã mệt mỏi vô cùng. Những đứa trẻ quá nhỏ được người lớn cõng, hoặc là ngồi trên xe ba gác. Nhưng những đứa bé lớn một chút chẳng những phải tự đi mà còn khi còn phải giúp người nhà cầm vài thứ. “ Mẹ, con khát, cho con uống nước!”