Liễu Tiêu Vân đưa tay ra đón những hạt bông tuyết đang bay xuống, tuyết vừa chạm đến lòng bàn tay nàng là tan chảy ngay tức thì. Lạc Mặc Hàn bỗng dưng cúi người xuống: “ Nàng tên đi, ta cõng nàng đi một vòng. “ Liễu Tiêu Vân bật cười: “ Chàng không mệt hả? ”
“ Không mệt, nhanh lên nào!” Lạc Mặc Hàn thúc giục.
Thế là Liễu Tiêu Vân vừa cười khúc khích vừa nằm trên tấm lưng rộng đầy ấm áp của hắn, trêu ghẹo: “ Nhị sư huynh, chúng ta đi đâu đây? ”
Lạc Mặc Hàn cười một cách sảng khoái, hắn vừa cõng nàng vừa xoay quanh viện: “ Đi đâu thì nàng quyết định. “
Liễu Tiêu Vân cười nói: “ Hồ gì đó ở Lâm An phủ thành thì sao? ”
Cái hồ kia sẽ trở nên lộng lẫy hơn bao giờ hết vào những khi tuyết rơi. Kiếp trước nàng từng đến đó để ngắm nhìn nét đẹp của nơi này vào cơn tuyết đầu mùa.
Người ta thường bảo hồ trong phản chiếu bầu trời quang đãng không đẹp bằng hồ dưới mưa, hồ dưới mưa không đẹp bằng hồ phản chiếu mặt trăng trên mặt nước, hồ phản chiếu mặt trăng trên mặt nước lại không đẹp bằng hồ phủ tuyết. Đó là hồ phủ tuyết đẹp nhất mà nàng từng thấy trong đời, xung quanh hồ bị bao trùm bởi màu tuyết trắng tinh khôi, mặt hồ bốc khói mờ mịt, tất cả tựa như một bức tranh thủy mặc kèm lời bình vậy.
Lạc Mặc Hàn phá lên cười to: “ Nha đầu ngốc, hồ này không phải hồ nước đó đâu, nhưng mà cũng khá đẹp. Nàng muốn đi xem à? Ngày mai ta đưa nàng đi nhé? ”
Dứt lời, hắn lại phấn khích cõng nàng chạy hai vòng trong sân. Liễu Tiêu Vân thầm tiếc nuối, phải rồi, đây là một thời đại không có thực mà, sao nàng lại ước được nhìn thấy hồ nước lộng lẫy ở kiếp trước chứ? ” Chàng thả ta xuống đi. “ Liễu Tiêu Vân mỉm cười, nói: “ Tuyết cứ rơi mãi, chút nữa quần áo của chàng sẽ bị ướt đấy. “
‘‘Được rồi. “ Lạc Mặc Hàn cõng Liễu Tiêu Vân quay thêm hai vòng nữa mới thả nàng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“ Chàng về nhớ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta sẽ dẫn chàng đi gặp Chương Nhược Cẩn. “
‘‘Ừm, sáng mai ta sẽ lên núi chạy bộ với nàng. “ …Ngày mùng một đầu năm, vào lúc sáng sớm tinh mơ, Liễu Tiêu Vân đang nằm ngủ ngon lành thì bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ. Hả? Ai đang đốt pháo trong sân nhà nàng thế kia?
Liễu Tiêu Vân vén rèm vải lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết trắng phủ kín khắp các nẻo đường, tuyết vẫn đang rơi, trời thì mới hửng sáng, nhất định là cái tên Lạc Mặc Hàn này đang đốn bánh pháo, sao hắn dậy sớm thế kia? Đúng rồi, Lạc Mặc Hàn đang chờ nàng cùng lên núi chạy bộ mà!Không có thời gian để nghĩ nhiều, Liễu Tiêu Vân xuống giường, vào không gian để vệ sinh cá nhân. Rửa mặt và súc miệng xong, nàng ra khỏi không gian, xuống lầu, mở cửa nhà ra.
Lạc Mặc Hàn đang đứng chờ ngoài cửa nhà sau khi đốt bánh pháo trong sân. Liễu Tiêu Vân vừa bước chân ra khỏi cửa nhà thì Lạc Mặc Hàn dang hai tay ra, ôm chầm lấy nàng: “ Chúc mừng năm mới!”
‘‘Chúc mừng năm mới. “ Liễu Tiêu Vân đ.ấ.m vai hắn một cái: “ Dậy sớm thế, sao không ngủ thêm chút nữa? ”
‘‘Thức dậy xong không ngủ lại được nữa nên ta dậy luôn. “ Lạc Mặc Hàn vuốt ve mái tóc của nàng, đôi mắt hệt dải sao trời lấp lánh, giọng điệu chứa chan nét cười vui vẻ: “ Còn nàng thì sao, nàng ngủ có ngon không? ”
“ Hừ! Ta đang mơ đẹp thì nghe thấy tiếng pháo nổ, tỉnh luôn. “ Thấy vụn bánh pháo đỏ rực nằm ngổn ngang dưới đất, Liễu Tiêu Vân giận dữ quở trách: “ Trời chưa sáng mà đã đốt pháo rồi, chàng định làm gì đấy hả? ”
‘‘Ta sai rồi. “ Đôi mắt Lạc Mặc Hàn sáng long lanh: “ Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, ta muốn được thấy nàng thật sớm. “
‘‘Rồi rồi, ta biết rồi. “ Liễu Tiêu Vân cười bảo: “ Nào, chúng ta lên núi chạy bộ thôi. “ Lạc Mặc Hàn đánh giá nàng từ đầu tới chân, nói với giọng điệu có phần ẩn ý: “ Nha đầu ngốc, qua năm mới rồi, sao nàng không thay quần áo mới luôn? ”
“ Ta có phải con nít đâu, thay quần áo làm gì chứ? ” Liễu Tiêu Vân trả lời theo phản xạ, bấy giờ nàng mới nhận ra rằng Lạc Mặc Hàn đã thay một bộ trang phục mới, áo khoác ngoài cũng đã thay cả rồi. Lạc Mặc Hàn mỉm cười, nắm tay nàng đi lên tầng hai: “ Ta sẽ đợi nàng ở thư phòng, nàng đi thay quần áo mới đi. “ Hắn đã nói vậy, Liễu Tiêu Vân không thể làm gì khác hơn ngoài về phòng. Lạc Mặc Hàn ngồi trước bàn đọc sách, tựa vào lưng ghế bành, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn theo nhịp. Hắn khẽ híp mắt, có một bức tranh chữ Phúc được dán trên kệ sách, nhưng sao nét chữ này trông quen vậy nhỉ. . .
Lạc Mặc Hàn đứng lên, lại gần cửa thư phòng, đặt nắm đ.ấ.m trước môi rồi trầm ngâm nhìn câu đối xuân được dán trên cửa.