Trần Ánh Trừng dưỡng thương tại Xích Nhật Thành một thời gian, khi trở về Thanh Bảo Thành khéo đụng trận đầu tiên của đại hội Thanh Hà năm nay.
Năm nay tuyết đầu mùa đến sớm hơn năm, tuy rơi nhiều nhưng kéo dài liên tục hai ngày. Đến sáng ngày thứ ba, lúc Trần Ánh Trừng rời giường, tuyết ngoài sân đọng thành một lớp dày mịn.
Nàng dời ghế hiên nhà, nhóm bếp sưởi, ôn bài vở.
Sắp trở về thư viện, bài vở tuyệt thể lơ là.
Nàng một nữa bỏ lỡ kỳ tuyển chọn năm nay. Xa Chí vốn cho nàng miễn thi, trực tiếp đưa tư yêu bộ, nhưng Trần Ánh Trừng từ chối thẳng thừng chút do dự.
Nàng từng thích c.h.é.m chém g.i.ế.c giết. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ thi Giám Sát Viện, như thế là đủ.
Mặt trời lên, tuyết đọng mái dần tan chảy, nước nhỏ từ đầu hiên xuống, đan thành một màn mưa óng ánh.
Lạc Diều đang thu dọn hành lý mang từ Xích Nhật Thành về, vô tình lật một chiếc gối đầu, kiểu dáng bình thường, chất liệu cũng gì đặc biệt. Nàng nhấc lên hỏi:
“Tiểu thư, chiếc gối là của ngài ?”
Trần Ánh Trừng ngẩng đầu rời mắt khỏi sách: “Ừ.”
Lạc Diều nghiêng đầu, ngờ vực: “Lạ thật, khi nào mua thế? Sao nô tỳ từng thấy qua?”
“Lấy từ chỗ tiểu Tước lúc nhỏ, ngươi đặt nó lên đầu giường , dùng cái .”
Lạc Diều “” một tiếng, thì thầm: “Thì là cô gia tặng.” Rồi vội vàng đặt chiếc gối ngay ngắn lên giường Trần Ánh Trừng.
Trần Ánh Trừng đầu tiếp tục xem sách, nhưng thật một chữ cũng chẳng lọt nổi đầu.
Tuyết rơi nhiều ngày, dễ khiến sinh lười. Nàng cũng suýt quên mất chiếc gối từng đặt ở bên .
Lần Giang Tùy Sơn về cùng nàng.
Dù Hạ Hầu Cùng La đền tội, nhưng suốt bao năm qua, âm thầm gieo rắc ít loại dị trùng dị thảo khắp đại địa Thanh Hà, giống như thứ “Khóc Hồn Đằng” của Nam Dương Trang. Muốn thanh tẩy hết , nào chuyện đơn giản.
Huống hồ Hạ Hầu Cùng La cũng , một khi sạch sẽ hết thì chỉ đường chết. Vậy nên mỗi ngày chỉ chịu khai một hai nơi, thỉnh thoảng còn xen lẫn lời dối trá, khiến tử học viện Xích Nhật thành xoay như chong chóng.
Trên còn nhiễm cổ mẫu, càng là một nan đề.
Sau khi Hạ Hầu Cùng La bắt, gia tộc liên tục gây rối ở Xích Nhật Thành, năm bảy lượt trấn áp cũng chịu yên. Cứ bắt một tốp gây rối, tốp khác kéo đường cái hô hào thị uy, khiến dân chúng chẳng lấy một ngày yên .
Cuối cùng, Giang Tùy Sơn quyết định lấy độc trị độc, công khai phận cổ mẫu và rõ con quái vật hôm đó chính là do Hạ Hầu Cùng La nuôi dưỡng. Hắn còn thẳng thừng tuyên bố: sẽ tận diệt cổ mẫu, tru di cả họ Hạ Hầu.
Lúc đám mới câm nín, ngược khắp nơi cầu thầy tìm thuốc, chỉ mong nhổ trùng độc .
Chưa yên nửa tháng, trong ngục Hạ Hầu Cùng La lên kế hoạch vượt ngục. , trốn xa, mà lặng lẽ mò đến phòng Dương Liễu Sinh kẻ vẫn đang dưỡng thương bất ngờ đ.â.m trọng thương nọ, còn gieo lên lão bọ cạp độc tím.
Đám tử của Dương Liễu Sinh phẫn nộ tột cùng, suýt chút nữa xông lên g.i.ế.c c.h.ế.t để đòi công đạo cho sư phụ.
Ai ngờ ngay lúc đó, Hạ Hầu Cùng La giở trò tuyên bố Dương Liễu Sinh là đồng mưu, từng cùng nuôi dưỡng quái vật Kiếm Các, còn chính tay thả con cự thú hôm …
Đệ tử Dương môn tin, cho đến khi Hoa Thiệu Anh chứng, lấy bằng chứng năm xưa Dương Liễu Sinh từng cấu kết với Hạ Hầu Cùng La mưu hủy diệt Bạch gia.
Trong một khắc, hình tượng sư phụ trong lòng tử sụp đổ. Đến khi tỉnh , Dương Liễu Sinh chỉ còn một suy nghĩ tự kết liễu chính .
Hỗn loạn do Hạ Hầu Cùng La gây khiến Xích Nhật học viện rối như canh hẹ. Giang Tùy Sơn định lòng , truy tra từng việc ác mà Hạ Hầu từng gây nên, bận đến mức kịp chợp mắt.
Thế nhưng, dù bận đến , mỗi đêm vẫn đến thăm Trần Ánh Trừng. Chỉ là đến muộn, sớm. Trần Ánh Trừng chỉ thể dựa ấm còn sót chăn gối để đoán rằng từng ghé qua.
Ban đầu, nàng vốn định đợi giải quyết xong việc cùng trở về. cuối năm gần kề, đạo tặc Thanh Bảo Thành bắt đầu quấy phá. Trần Nguyên Phúc về chủ trì đại cục, trong nhà yên tâm để nàng ở Xích Nhật Thành một , nên cũng đưa nàng trở về luôn.
Hai tháng nàng an dưỡng, bận rộn, hai gần như chẳng bao nhiêu cơ hội mật. Đáng tiếc mấy.
Chiếc gối hình chim lông mượt là nàng nhất quyết đòi mang về, ban đầu Giang Tùy Sơn định giữ bên . nàng trách cứ mơ thấy mãi, chi bằng đưa nàng luôn cái gối .
Ai ngờ Giang Tùy Sơn lộ vẻ mặt khó xử, như thể trong lòng gì giấu diếm.
Trần Ánh Trừng vốn chẳng quá để tâm đến cái gối, nhưng thái độ lúng túng của khiến nàng sinh nghi. Nàng chỉ xem thử, rốt cuộc tiểu tử mỗi đêm ôm gối mơ thấy những gì mà thể đỏ mặt đến .
Nghĩ đến đó, Trần Ánh Trừng khỏi chờ mong màn đêm mau buông xuống.
Khi trời tối, nàng liền thu xếp thứ, lên giường sớm, ngay cả cơm tối cũng bỏ.
Quả nhiên, Giang Tùy Sơn khiến nàng thất vọng.
Vừa mở mắt, mắt Trần Ánh Trừng là một mảng tối, đỉnh đầu phủ một lớp vải đỏ mờ mờ.
Nàng vén nhẹ khăn voan ngoài. Trong phòng hỷ đăng đỏ rực cháy sáng, phản chiếu từng chữ hỉ chói mắt lên tường. Trên nàng là một bộ hỷ phục đỏ thẫm.
Gần đây Giang Tùy Sơn thường gọi nàng là “Trừng Trừng”, ít khi xưng “Tiểu thư”. Không ngờ chỉ một tiếng gọi thôi cũng khiến lòng nàng ngứa ngáy thôi.
Nam Cung Tư Uyển
Nàng lời nào, chỉ cúi đầu, chờ đến vén khăn.
Giang Tùy Sơn hành động gì. Hắn chỉ mặt nàng, đầu ngón chân co quắp, cúi lưng xuống thấp.
“Tiểu thư, hỷ yến hôm nay… nàng vui ?”
“Có vui.”
“Kết hôn cùng , nàng vui ?”
“… Vui.”
“Ta cũng vui. Cảm giác như đang mơ .” Hắn khẽ xổm xuống, ghé giữa hai chân nàng, giọng khàn khàn mà thỏa mãn, “Tiểu thư, từ nay về , thật sự là phu quân của nàng ?”
“Ừ, là thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng sẽ lấy ai khác đúng ? Cả đời chỉ thích , chứ?”
“Chỉ thích .”
“Ta cũng . Cả đời chỉ thích tiểu thư.” Hắn khẽ bật , đầu cúi thấp hơn, hai tay ôm lấy bắp chân nàng.
Nàng nhẹ nhàng thúc đầu gối, Giang Tùy Sơn vẫn động, chỉ khẽ “hừ” một tiếng, nhỏ: “Tiểu thư, kỳ thật .”
“Biết gì?”
Giang Tùy Sơn đáp: “Mấy vị đại nhân trong nhà… chấp thuận cho nàng gả cho , là vì thể chất của .”
Trần Ánh Trừng: “… …”
Đến tận bây giờ vẫn còn rối rắm chuyện ?
“Ngay từ ngày đầu bước Trần gia, , sinh là vì tiểu thư.”
Giọng phần u uất, khiến nàng suýt an ủi vài câu.
Ai ngờ đúng lúc , bên hông nàng lạnh băng khăn voan trong nháy mắt giật xuống, tay nàng đè lên đỉnh đầu.
“Cho nên nhất định sẽ giúp tiểu thư tu luyện thật , tuyệt đối để thất vọng.” Trong mắt như bùng cháy một tia sáng mãnh liệt, khiến lòng nàng cũng như bốc lửa theo.
Mộng cảnh tuy mờ ảo, nhưng cảm giác chân thực đến lạ, thậm chí còn khiến thổn thức nhiều hơn cả hiện thực.
Trong làn ánh sáng lay động, đôi mắt vẫn nóng bỏng, sáng rực như thiêu đốt, cứ thế trói chặt nàng hề rời .
Trần Ánh Trừng vòng tay ôm lấy cổ , trong cơn mê loạn vẫn cố gắng níu lấy một tia ý thức, quên mục đích ban đầu của . Nàng vân vê một sợi tóc bên cổ , thấp giọng :
“Giang Tùy Sơn, thoát sạch sẽ như , chẳng lẽ lưu cho chút dấu vết?”
Mới thành , thứ giữa họ còn trúc trắc. Mỗi gần gũi đều dè dặt dò hỏi, để chút dấu vết cũng nàng gật đầu.
Trần Ánh Trừng hiếm khi chủ động hôn , chủ yếu vì chẳng tìm cơ hội thích hợp, chỉ đến lúc chịu nổi mới để vài vết cào, vết cắn vụn vặt.
Giang Tùy Sơn cứ tưởng nàng thích cận , ôm nỗi buồn suốt một thời gian dài. Sau , cũng là Trần Ánh Trừng tự phát hiện .
Nàng cố ý đùa giỡn một câu, vốn tưởng sẽ đỏ mặt gật đầu, ai ngờ bỗng dưng khựng , ánh mắt đang rực lửa cũng đột ngột ướt nhòe bởi nước mắt.
Trần Ánh Trừng: “?”
“Giang Tùy Sơn… là ai?” Hắn mặt sang chỗ khác, để nàng thấy nước mắt rơi, giọng nghẹn ngào, “Tiểu thư, quen tên từ bao giờ… Hắn hôm nay cũng đến dự tiệc cưới của chúng ?”
Trần Ánh Trừng: “???”
Nàng giữ chặt lấy gương mặt , kinh ngạc hỏi: “Chàng tên Giang Tùy Sơn ?”
“… Ta mới .” Hắn cúi mắt, giọt nước long lanh tụ trong lòng bàn tay nàng. “Ta tên là Tiểu Tước, là tiểu thư đặt cho . Nàng quên ?”