Cố Tiêu vòng qua Thẩm Hi Hòa đi xuống giường, “Hơn nữa, quen tay hay việc, sao có thể vẫn luôn cắt trúng tay được chứ.”
Thẩm Hi Hòa nắm lấy cổ tay Cố Tiêu, “Muội trước đừng nhúc nhích, ta có mua đồ ăn về…… để ta đi lấy.”
Hắn muốn cho Cố Tiêu ăn ngay bây giờ.
Một bọc nhỏ kẹo thanh mai, cũng không nhiều lắm.
Thẩm Hi Hòa nói: “Muội muốn ăn cái gì, lần sau ta sẽ mang về cho muội.”
Cố Tiêu lấy một cái bỏ vào trong miệng, “Huynh đây là đang lấy lòng ta sao?”
Thẩm Hi Hòa lắc đầu, “Không phải là lấy lòng.”
Chỉ là muốn đối xử tốt với cô mà thôi.
Cái này còn không phải là lấy lòng sao, Cố Tiêu nghĩ trước kia đưa cơm cho Thẩm Hi Hòa,cô chỉ có một cái màn thầu, Thẩm Hi Hòa cái gì cũng không chia cho cô, lúc ấy vừa thèm vừa đói, ngửi mùi trứng gà đã thấy vô cùng thơm rồi.
Thẩm Hi Hòa nhỏ giọng nói: “…… Như vậy đã là tốt rồi sao, sau này sẽ còn tốt hơn nữa.”
Cố Tiêu nghe không rõ lắm: “Huynh mới vừa nói cái gì?”
Thẩm Hi Hòa nhanh chóng lắc đầu, “Không có gì, lần sau sẽ mang sơn tra cho muội.”
Điểm tâm trong cửa hàng có không ít loại, cứ ăn mỗi thứ một lần trước, thấy cái nào ăn ngon lại mua tiếp.
Hắn sẽ chép nhiều sách, kiếm thêm nhiều tiền chút.
Chu thị là không cẩn thận phát hiện ra Thẩm Hi Hòa mang đồ về cho Cố Tiêu, thật ra cũng không phải là không cẩn thận gì, Thẩm Hi Hòa là một người lớn như vậy, mang theo đồ trở về, không đưa cho bà, thì còn không phải là đưa cho Cố Tiêu sao.
Chu thị nghĩ thầm, nhi tử ngốc này cuối cùng cũng thông suốt rồi, biết mua đồ về cho vợ rồi.
Vốn dĩ đại phòng, nhị phòng có tích góp một ít tiền thì bà cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, còn Thẩm Hi Hòa mua đồ về, bà vui mừng còn không kịp nữa là.
Tiểu nhi tử rốt cuộc cũng biết thương vợ rồi, cũng không thể cứ trông cậy vào người làm nương như bà phải thương vợ của nó chứ.
Sao khi vui mừng qua đi, Chu thị lại nhịn không được lo lắng,không biết trên người Thẩm Hi Hòa còn tiền không, bà biết chuyện Thẩm Hi Hòa chép sách, chép sách cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, mua được chút đồ thì không phải là tiêu hết rồi sao .
Chu thị vuốt ve quần áo mới mà Cố Tiêu làm cho bà, nghĩ đến nó làm bánh táo cũng cho bà một cái rưỡi, có đồ ăn gì thì đều cho bà nếm thử miếng đầu tiên.
Chu thị không đụng đến tiền chung trong nhà, lấy hai mươi văn từ tiền riêng của mình ra, rồi gọi Thẩm Hi Hòa qua đông phòng, “Con cầm lấy đi.”
Ngoài quà nhập học ra, thì từ khi Thẩm Hi Hòa đọc sách tới nay cũng không lấy tiền từ trong nhà bao giờ, “Nương, nương làm gì vậy?”
“Cho con thì con cứ cầm đi, lần sau về nhà thì mua điểm tâm đồ ngọt về, Tiểu Tiểu nó thích ăn.”
Thẩm Hi Hòa dở khóc dở cười, hắn đem tiền nhét trở về, “Nương, con có thể chép sách kiếm tiền, đại ca nhị ca cũng chưa lấy qua bao giờ, con cũng không thể lấy.”
Chu thị thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ này!”
Thẩm Hi Hòa nói: “Không có đạo lý lấy tiền từ chỗ của nương được…… đúng rồi, còn có một việc con muốn nói trước với nương.”
Chu thị nghi ngờ nói: “Chuyện gì?”
Thẩm Hi Hòa dừng lại một chút, “Nhi tử sau này muốn thi lấy công danh, thành thân quá sớm sẽ không tốt. Con dâu nuôi từ bé này cũng không dễ nghe, huống chi Tiểu Tiểu còn chưa cập kê…… Cho nên ở bên ngoài nên nói Tiểu Tiểu là biểu muội của con, chờ con đậu tam khôi thì cưới nàng ấy vào cửa.”
Thẩm Hi Hòa sợ Chu thị không đồng ý, lại nói thêm: “Mua người để làm con dâu nuôi từ bé, đối với thanh danh sẽ không tốt. Vì tiền đồ của nhi tử, hy vọng nương đồng ý việc này, đem giấy bán thân của Tiểu Tiểu trả cho nàng.”
Chu thị nắm chặt tiền đồng, “Con đây là có ý gì, con nói lại một lần nữa cho ta……”
Thẩm Hi Hòa vừa định nói, thì Chu thị đã mắng, “Con nhìn xem con đang nói lời hỗn trướng gì đây, gì mà tiền đồ của con, trong lòng con chỉ có tiền đồ là quan trọng thôi sao, con có phải là đã coi trọng cô nương nhà người khác hay không, muốn học cái gì mà…… Trần Thế Mỹ!”
Thẩm Hi Hòa: “…… Cái gì mà cô nương nhà người khác?” Trần Thế Mỹ lại là ai chứ!
Chu thị giận sôi máu, lúc trước không nên để cho Cố Tiêu đi đưa cơm mà, bây giờ thì không muốn để cho Cố Tiêu làm vợ mình nữa, quản thiên quản địa, còn quản được chuyện riêng của nhà người khác sao, con dâu nuôi từ bé thì làm sao, ăn gạo nhà hắn hay sao!
“Con cái tên tiểu tử thúi này, đi thư viện thì không lo học hành cho tốt, con làm nương quá thất vọng rồi, nếu con đã không thay lòng đổi dạ, thì sao có thể nói ra những lời vừa rồi chứ…”
Thẩm Hi Hòa: “……”
Thật là có miệng cũng khó mà trả lời được, đúng là sai một li đi một dặm mà.
Thẩm Hi Hòa: “Nhi tử có thể thề, sau này chắc chắn sẽ nghênh thú Tiểu Tiểu về làm vợ, tuyệt không hai lòng, nếu làm trái lời thề này, sẽ mãi mãi không thi đậu công danh.”
Thẩm gia trông cậy vào Thẩm Hi Hòa có thể làm quang tông diệu tổ,lời thề này có thể nói là lời thề độc.
Chu thị thật sự không hiểu Thẩm Hi Hòa đang suy nghĩ gì, một người vợ tốt như vậy mà một hai cứ phải biến thành biểu muội, “Con muốn giấy bán thân của Tiểu Tiểu?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Đúng vậy.”
Vốn dĩ chỉ muốn đưa hai mươi văn tiền cho nó, bây giờ thì cả giấy bán thân cũng phải đưa ra luôn, Chu thị tìm giấy bán thân ra, “Cho con.”
Bà giữ lại cũng vô dụng mà thôi, vốn dĩ cũng muốn đốt nó đi rồi.
Thẩm Hi Hòa nhận lấy giấy bán thân, “Cảm ơn nương.”
“Cảm ơn ta làm gì, đừng chọc ta tức giận.” Chu thị ngồi xếp bằng ở trên giường đất, “Tiểu Tiểu là toàn tâm toàn ý với con…… nếu con muốn cảm ơn ta, thì đối xử với con dâu của ta tốt một chút.”
Nếu là toàn tâm toàn ý thì Thẩm Hi Hòa cũng sẽ không tới xin giấy bán thân về rồi.
Thẩm Hi Hòa: “…… con đã biết.”
Sau khi hai mẹ con nói chuyện xong, Thẩm Hi Hòa lại đi ra đồng làm việc, buổi tối ăn cơm xong, qua giờ Hợi lại đến thời gian làm bữa ăn khuya rồi.
Lần này thì ăn cháo gan heo.
Từ sau khi làm món gan heo xào, thì món gan heo liền thường xuyên xuất hiện ở trên bàn cơm của Thẩm gia, thịt rất đắt, cho nên liền mua gan heo về ăn cho đỡ thèm.
Rửa sạch sẽ, cho vào nước canh hầm lên, cắt thành từng lát mỏng, là một món ăn kèm rất ngon miệng.
Dù sao thì để Thẩm Đại Oa đi mua thịt, nó chắc chắn sẽ mang gan heo về, một bộ gan heo, Cố Tiêu chỉ cắt lấy một miếng nhỏ.
Trước tiên phải vo gạo nấu cháo, gan heo thì thái thành từng miếng mỏng, dùng hành gừng và tỏi để khử mùi tanh, chờ cháo gần chín thì bỏ gan heo vào, lại nhỏ thêm hai giọt dầu mè, rồi rắc thêm một ít hành lá cắt nhỏ……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Như vậy là đã ăn rất ngon rồi.
Thẩm Hi Hòa đứng ở phía trước tấm thớt, hỏi: “Phải cắt mỏng bao nhiêu?”
Cố Tiêu bị cắt ngang dòng suy nghĩ, lấy ngón tay so sánh một chút, “Mỏng như vậy.”
Thẩm Hi Hòa làm theo, hắn hạ đao cực nhanh, vài cái đã thái xong rồi, sau khi bỏ hành, gừng, tỏi xong thì mở nắp nồi lên, “Gạo vẫn chưa nở ra, vừa lúc có thể ướp gan heo thêm một lát.”
Thẩm Hi Hòa đã nấu cháo qua rồi, nên động tác rất thuần thục, Cố Tiêu thở dài, “Huynh một hai cứ phải làm, còn muội ở một bên nhìn, để muội làm thì có lẽ bây giờ đã nấu xong rồi.”
“Đọc sách có chút mệt, nên ra ngoài hoạt động gân cốt một chút……” Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu một cái, bất đắc dĩ nói: “Nấu cháo thì lửa cũng chỉ có nhiêu lớn, muội sao có thể nấu nhanh hơn ta được.”
Cố Tiêu: “…… Huynh lợi hại như vậy thì sau này đều để cho huynh làm đó.”
Thẩm Hi Hòa không nghe ra ý tứ trong lời nói, không nói hai lời đã đồng ý, “Ta sẽ làm.”
Khi nước đã sôi, gạo cũng nở ra rồi, Thẩm Hi Hòa hỏi: “Bây giờ cho gan heo vào sao?”
Cố Tiêu không muốn nói cho hắn, không phải là hắn biết sao…… “Huynh tự nhìn rồi bỏ nha.”
Thẩm Hi Hòa cho gan heo vào, sau khi mở vung thêm hai lần nữa thì rắc một chút muối, lại nhỏ dầu mè rồi rắc hành thái nhỏ vào.
Một nồi cháo vừa đủ hai chén, Thẩm Hi Hòa múc cháo ra, bưng vào phòng.
Cố Tiêu cầm hai đôi đũa, Thẩm Hi Hòa vẫn là lần đầu tiên ăn cháo gan heo, miếng đầu tiên có vị mặn, hắn liền nhíu mày, ăn miếng thứ hai thì có vị thịt, gan heo cũng không bị tanh.
Hắn nhịn không được nhìn qua Cố Tiêu, cô đang cúi đầu ăn cháo, có thể là cháo còn nóng, cho nên thổi hai cái.
Thẩm Hi Hòa cũng học theo thổi hai cái, nhưng không có tác dụng lắm, ăn vào vẫn rất nóng.
Hắn đặt đũa xuống nhìn Cố Tiêu ăn, muốn nhìn thêm một lát nữa, còn có thể để cháo bớt nóng hơn, kết quả là Cố Tiêu ăn đến một nửa đã ngẩng đầu lên rồi.
“Trên mặt muội lại có cái gì sao?” Cố Tiêu hỏi.
Thẩm Hi Hòa theo bản năng nói: “Không có. Tiểu Tiểu, lát nữa ăn xong, ta có đồ muốn đưa cho muội.”
Cố Tiêu: “Cái gì vậy?” Cô chớp mắt, nghĩ không ra Thẩm Hi Hòa sẽ đưa cho cô cái gì.
Ngọn đèn dầu lung lay hai cái, Thẩm Hi Hòa mỉm cười, nói: “Muội ăn trước đi, lát nữa sẽ biết.”
Giấy bán thân, nên đưa giấy bán thân cho Cố Tiêu rồi.
Cố Tiêu nghi ngờ mà nhìn Thẩm Hi Hòa hai cái, sau đó cúi đầu uống một ngụm cháo.
Cháo đã nguội nên ăn nhanh hơn rất nhiều, sau khi ăn xong, thì Thẩm Hi Hòa đem chén đũa ra ngoài rửa.
Cố Tiêu ngồi ở trên giường, lầm bầm mà xoa tay, Thẩm Hi Hòa có thể cho cô thứ gì chứ, chẳng lẽ là đồ ăn sao?
Chẳng lẽ là khoai lang nướng sao! Lúc Thẩm Hi Hòa nhóm lửa đã lén chôn khoai lang vào trong bếp lò sao!
Cô đã ăn một chén cháo rồi, không thể ăn thêm khoai lang nướng nữa.
Cố Tiêu dù có nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được Thẩm Hi Hòa sẽ đưa giấy bán thân cho cô, thế cho nên lúc Thẩm Hi Hòa đem giấy bán thân đặt lên trên giường ,thì cô ngây ngẩn cả người, “Cái này……”
Thẩm Hi Hòa xoa tay nói: “Thật ra nên đưa sớm cho muội rồi, nhưng lại chậm trễ đến bây giờ. Giấy bán thân thì để nơi này của muội trước, ngày khác thì đi quan phủ một chuyến.”
Cố Tiêu ngơ ngác nhìn Thẩm Hi Hòa, hắn có biết giấy bán thân này trị giá năm lượng bạc hay không, bây giờ toàn bộ gia sản của Thẩm gia cũng không có được năm lượng nữa.
Thẩm Hi Hòa có biết nếu đưa giấy bán thân cho cô, thì cô liền có thể xách theo tay nải chạy lấy người rồi hay không, cái gì cũng không cần phải lo nữa.
Cô bây giờ đã góp được chín lượng bạc rồi, còn nhiều hơn tiền mà Thẩm gia có nữa, nếu cô chạy rồi, thì Thẩm Hi Hòa chính là vừa mất vợ lại tổn thất nặng nề nữa!
Những điều này Thẩm Hi Hòa đều biết rõ.
Hắn duỗi tay xoa đầu Cố Tiêu, “Ta ngày mai phải đi thư viện rồi, muội và nhị ca cùng đi quan phủ đi, ta không đi theo được.”
Cố Tiêu lấy tay của Thẩm Hi Hòa ra, “…… Huynh trước đừng chạm vào ta.”
Cố Tiêu nhìn tờ giấy bán thân, rồi hít sâu một hơi,cô cũng không phải là loại người như vậy, cho dù không có tờ “bằng chứng” này, cô cũng sẽ không quỵt nợ, bảy lượng bạc cô sẽ trả lại cho Thẩm gia.
Bây giờ cô chẳng qua là lấy được giấy bán thân trước thôi, vốn dĩ cô còn lo lắng không biết nên nói thế nào với Chu thị, hiện tại giấy bán thân đã lấy được rồi, cô muốn đi khi nào thì đi khi đó.
Cố Tiêu cất giấy bán thân đi, đè nó xuống dưới đệm giường trước mặt của Thẩm Hi Hòa, sâu bên trong một chút là tờ giấy ghi sổ của cô.
Thẩm Hi Hòa hoàn toàn không biết gì cả.
Thẩm Hi Hòa làm như không có việc gì nói: “Ta còn phải đọc sách một lát, muội ngủ trước đi.”
Cố Tiêu không được tự nhiên mà xoa ngón tay, cô kéo tay áo của Thẩm Hi Hòa, hỏi: “Thẩm Hi Hòa, huynh vì sao lại đem giấy bán thân đưa cho ta?”
Trên bàn có sách, có đèn, còn có tấm gỗ mà Cố Tiêu khắc chữ, có rất nhiều tấm ván gỗ được đặt trên cao.
Đêm mà Thẩm Hi Hòa biết là Cố Tiêu muốn rời đi, đã một đêm không ngủ.
Hắn vẫn luôn nghĩ vì sao Cố Tiêu phải rời đi, vẫn luôn nghĩ trước đây Cố Tiêu nói thích hắn là thật hay giả, trong lòng hắn vừa tức giận vừa khó chịu.
Mới đầu Thẩm Hi Hòa nghĩ là bởi vì Thẩm gia đối xử với cô không tốt, cho đến khi người Cố gia tới đây làm loạn, thì hắn mới biết được còn có nguyên nhân này.
Con dâu nuôi từ bé, Cố Tiêu không muốn làm con dâu nuôi từ bé.
Còn việc Cố Tiêu thích là thật hay là giả, cũng không còn quan trọng như vậy nữa.
Hắn thích là sự thật.
Thẩm Hi Hòa mở sách ra, “Con dâu nuôi từ bé không dễ nghe chút nào, người một nhà chính là người một nhà.”
Cố Tiêu gật đầu, nếu đã không phải là con dâu nuôi từ bé, vậy thì sao này cô và Thẩm Hi Hòa nên xưng huynh muội hay sao?
Cô vốn dĩ muốn nhận Chu thị làm mẹ nuôi, về sau thì tìm một người con rể, tháng ngày trôi qua tự do tự tại.
Cố Tiêu xoa xoa mặt, “Vậy sau này muội nên gọi huynh là gì, gọi ca ca có được không, hay là vẫn giống như ở ngoài, gọi huynh là Tam ca?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu đồng ý, “Đều được, sau này ta sẽ là biểu ca của muội, muội là biểu muội của ta, muội bây giờ vẫn còn nhỏ, chờ ta thi tam giáp lại cưới muội vào cửa.”
Cố Tiêu chỉ vào chính mình, không thể tin được nói: “Huynh vừa nói cái gì…… cưới muội?”