Cố Tiêu đi đến tủ quần áo tìm quần áo cho hắn, hai ngày trước trời đổ mưa, cỏ lại mọc lên, chắc là Thẩm Hi Hòa phải đi làm cỏ,nên muốn mặc áo ngắn vải thô rồi.
Cố Tiêu cong eo tìm quần áo, ánh mắt bỗng rơi vào ba đóa hoa cài đầu, trong đó hai đóa có cánh hoa màu hồng nhạt, nhụy hoa có màu vàng, một đóa khác làm bằng sa mỏng có màu vàng nhạt, xếp chồng lên nhau thành từng lớp, nhìn rất tinh tế.
Cố Tiêu lấy hoa lụa ra, hỏi: “Cái này…… ở đâu ra vậy?”
Thẩm Hi Hòa mím môi, đây là lần đầu tiên hắn tặng đồ cho người ta, lỗ tai đã đỏ rực, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Cố Tiêu cảm thấy đồ cô đang cầm như nóng đến bỏng tay, tây phòng cũng chỉ có cô và Thẩm Hi Hòa ở mà thôi, “Cái này là huynh mua sao?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái, “Trên đường nhìn thấy, nên tiện tay mua về.”
Cố Tiêu đã đi nhiều lần như vậy, cũng chưa từng tiện tay mua đồ gì về, “Vậy tại sao lại có ba cái?”
Thẩm Hi Hòa cảm thấy những gì Trần Ninh Viễn nói cũng không phải hoàn toàn chính xác, tặng đồ cho Cố Tiêu, thì đó chính là tặng cho nàng, không cần nhân tiện tặng cho người khác, “Toàn bộ cho muội, muội muốn để lại tự mình cài thì để,muốn cho người khác thì cho,thế nào cũng được.”
Cố Tiêu đặt hoa lụa xuống, lấy quần áo ngắn của Thẩm Hi Hòa ra, “Huynh mua cho muội cái này để làm gì.”
Còn không phải là bởi vì muốn đối xử tốt với Cố Tiêu sao, đã mua rồi thì cầm lấy đi, hỏi tới hỏi lui làm gì, Thẩm Hi Hòa nói: “Đã nói là thuận tay mua rồi mà.”
Cố Tiêu cũng không biết có nên nhận hay không, lúc nãy vừa mới nghĩ nếu muốn nhận được lợi ích từ người khác, thì giờ đã lấy đồ của Thẩm Hi Hòa rồi, “Bao nhiêu tiền?”
Thẩm Hi Hòa: “Muội đừng hỏi nữa.”
“Cái lớn bao nhiêu, cái nhỏ bao nhiêu? Huynh mau nói đi!”
“…… Lớn 30 văn, nhỏ thì một cái mười hai văn.” Thẩm Hi Hòa liếc nhìn Cố Tiêu một cái, “Ta chép sách kiếm được tiền, không có dùng tiền trong nhà, hơn nữa cũng không làm chậm trễ bài tập, lần này kiểm tra vẫn là giành được hạng nhất.”
30 văn, là có thể mua được hai cân thịt, đủ cho cả gia đình ăn rồi, nếu như bị Chu thị biết được, Cố Tiêu thở dài, càng cảm thấy hoa lụa nóng phỏng tay hơn.
Thẩm Hi Hòa: “Muội không thích sao?”
Dù sao thì cũng đã mua rồi, nào có chuyện không lấy chứ, Cố Tiêu tất nhiên là rất thích, “Thích a, nhưng mà huynh tặng ta cái này làm gì.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta đã nói là tiện tay mua rồi mà, ta đi ra ngoài đồng đây, muội ngủ đi.”
Thẩm Hi Hòa nhanh chóng thay quần áo, sau đó cơ hồ là tông cửa xông ra ngoài.
Cố Tiêu đặt hoa lụa lên trên giường, vươn tay đặt đóa màu vàng ở bên cạnh mình, cô chỉ có một cái đầu, cũng không cài được nhiều như vậy, đổi đi đổi lại cũng không tốt, vậy thì một cái cho Đại Nha một cái cho nhị nha vậy.
Trước đây Cố Tiêu cũng đã làm qua mấy thứ này, châu hoa được làm bằng những hạt châu to bằng hạt gạo,cũng có thể lấy vải vụn làm hoa lụa, còn có hoa nhung nữa, nhưng mà bây giờ chỉ có tre và gỗ, những thứ khác cũng không biết nên lấy từ đâu.
Thẩm Hi Hòa không có ở đây, Cố Tiêu bèn nhấc tấm đệm trên giường lên, lấy tờ giấy ra.
Trương chưởng quầy nói quạt bán rất chạy, đặc biệt là ở tỉnh thành bán được rất nhiều, một cây quạt xếp bán được nửa lượng bạc, trừ đi phí nhân công và vật liệu, thì một cây quạt có thể kiếm được 300 văn.
Cố Tiêu được chia bốn phần lợi nhuận, chính là 120 văn, bây giờ thì cô đã góp đủ bảy lượng bạc rồi, còn dư được 600 văn nữa.
Ô còn chưa có tin tức gì, nhưng đoán là tiền bán được hẳn là không ít,đủ cho cuộc sống sau này của cô rồi.
Cố Tiêu lại nhìn hoa cài đầu màu vàng nhạt kia, thầm than một tiếng, thật đúng là đã nhận được lợi từ người ta rồi mà.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, tới buổi tối, Cố Tiêu theo thường lệ làm ăn khuya cho Thẩm Hi Hòa—— chiên bánh bao.
Làm nhân bằng bột khoai lang, sau đó thì chiên hai mặt bánh đến khi chín vàng, miễn bàn ăn có bao nhiêu ngon.
Thẩm Hi Hòa đang ăn bánh bao, dư quang khóe mắt lại đảo qua mái tóc của Cố Tiêu, thấy Cố Tiêu không cài, hắn cũng không hỏi, nếu như đã tặng, thì đó chính là đồ của Cố Tiêu, nếu cứ hỏi tới hỏi lui sẽ làm cho người khác thêm phiền.
Cố Tiêu cầm nửa cái bánh bao, đang ăn cô đột nhiên nói: “Huynh chép một quyển sách có thể kiếm bao nhiêu tiền?”
Thẩm Hi Hòa buông đũa xuống, nghiêm túc đáp: “Phải xem sách có bao nhiêu trang, ít trang thì mười mấy văn, nhiều trang thì hai mươi mấy văn…… Sao vậy?”
“Muội chỉ hỏi một chút mà thôi, vậy huynh chép một quyển sách thì tốn bao nhiêu thời gian?” Cố Tiêu là muốn giúp Thẩm Hi Hòa kiếm tiền, việc chép sách này vừa mệt vừa vất vả.
Thẩm Hi Hòa nói: “Nhanh thì một hai ngày, lâu thì dăm ba bữa.”
Sách trong tiệm sách không hề rẻ, Cố Tiêu lúc đầu nghĩ là do công nghệ in thiếu thốn,nhưng không phải vậy, sách do tiệm sách in bán được, sách được chép lại cũng bán được, so sánh qua lại,thì sách được in rẻ hơn chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có thể ở trong tiệm sách chép sách kiếm tiền đều là những người có chữ viết hơn người, học vấn tốt, một quyển sách chép ra không sai chỗ nào, chữ của Thẩm Hi Hòa tất nhiên là rất đẹp, sau này hắn có được địa vị cao, còn có người đi khắp nơi lục tìm sách mà hắn chép ra đấy.
Bây giờ người ta in sách đa số đều là in chữ đất sét, chữ đất sét không dễ bảo quản,hơn nữa muốn khắc được chữ cũng đòi hỏi kỹ năng rất cao, phải là những sư phó có tài nghệ cao siêu mới làm được, nhưng Cố Tiêu cũng có thể,nhưng nếu cô muốn in, tất nhiên là in chữ gỗ rồi.
“Tướng công! Huynh nghe muội nói……”
Thẩm Hi Hòa ngả người về phía sau một chút, sau đó lại dựa sát vào Cố Tiêu:, “Sao vậy?”
Cố Tiêu nói: “Chúng ta in sách đi, huynh viết chữ để muội khắc, như vậy thì sau này huynh cũng không cần chép sách nữa rồi.”
Thẩm Hi Hòa nghĩ tới đống gỗ ở dưới gầm giường, trong lòng suy đoán chắc là Cố Tiêu đã học được từ Thẩm Đại Lang, cộng thêm trong đầu có rất nhiều ý tưởng cổ quái hiếm lạ, “Tiểu Tiểu, không phải là ta không tin muội, chỉ là một quyển sách có rất nhiều chữ, sách không giống nhau thì chữ cũng sẽ nhiều hơn, ta chép sách không mệt đâu.”
Cố Tiêu nói: “Muội biết, thì cứ thử một lần xem sao, nếu có thể in thì không cần chép sách nhiều như vậy nữa, bây giờ huynh đừng vội chép sách, huynh tới viết chữ ngược để cho muội tới khắc. Thời gian này muội lấy gỗ khắc ra không ít thứ đem đi ngoài bán, huynh xem cây trâm trên đầu muội là do muội tự khắc đấy.” ( phải viết chữ ngược ra giấy rồi mới khắc).
Thẩm Hi Hòa vẫn là cảm thấy không được, “Tiểu Tiểu……”
“Quyết định như vậy đi, huynh mau ăn bánh bao đi, đã nguội hết rồi.” Cố Tiêu cắn một miếng bánh của mình, cô sợ Thẩm Hi Hòa sẽ đổi ý, một câu cũng không nói thêm với hắn, ăn xong liền lên giường ngủ, Thẩm Hi Hòa rất bất đắc dĩ, cầm chén đi rửa, sau đó thì ngồi ở dưới ánh đèn phát ngốc.
Đọc sách nhiều năm như vậy, khổ tất nhiên là khổ, nhưng không phải chỉ có mình hắn khổ, cha mẹ huynh trưởng, tẩu tử, đều chịu khổ chịu mệt lo cho một người đọc sách là hắn.
Bây giờ Cố Tiêu cũng như vậy, Thẩm Hi Hòa tin là Cố Tiêu sẽ rời đi, cũng tin là Cố Tiêu thật lòng nghĩ cho cái nhà này.
Thẩm Hi Hòa cầm bút lên, ở dưới ánh đèn luyện viết chữ ngược.
Mấy ngày sau ở trong thư viện, Thẩm Hi Hòa đều luyện viết chữ ngược, viết xong thì để đại oa đem về nhà, lại viết tiếp quyển tiếp theo, Thẩm Đại Oa tốt xấu gì cũng đã đọc sách năm, nhưng hắn phát hiện những thứ trước kia hắn học được đều trả về hết rồi, bây giờ đến cả chữ cũng không đọc được nữa.
Cố Tiêu ở nhà tập trung khắc chữ, mỗi chữ khoảng nửa tấc, phải chú ý xem nét bút phải đặt ở đâu, không thể không nói chữ của Thẩm Hi Hòa đúng là rất đẹp,viết chữ ngược nhìn không ra,nhưng khắc ở trên tờ giấy thì chữ như sống lại vậy.
Chữ đã khắc xong là Cố Tiêu dựa theo 26 chữ cái mà khắc ra, chắc chắn đơn giản hơn nhiều so với phải dựa theo các bộ thủ.
Cô ở bên này khắc chữ, mà ở bên kia, ô giấy dầu cùng với quạt xếp đã được đưa tới thành Thịnh Kinh.
Bên trong thành Thịnh Kinh là tấc đất tấc vàng, Trương chưởng quầy thuê một gian cửa hàng, tiền thuê một năm đã phải trả hai trăm lượng bạc.
Nếu muốn mua luôn, thì ít nhất phải có mấy ngàn thậm chí là vạn lượng bạc.
Cửa hàng đặt tên là Đa Bảo Các, ở thành Thịnh Kinh cùng với Thiên Kim Các, Trân Bảo Các cũng không có xung đột gì, đặc biệt là cửa tiệm mới vừa khai trương, trước cửa có thể nói là giăng lưới để bắt chim.
Cách một con phố với Đa Bảo Các có năm sáu vị cô nương đang ở bên trong Thiên Kim Các chọn lựa trang sức, một vị cô nương đem một chiếc vòng ngọc ướm thử lên cổ tay, sau đó không có hứng thứ mà bỏ xuống, “Nhìn thử cái khác xem.”
“Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có vòng tay mà Linh Dược tỷ tỷ nhìn trúng kia là đẹp thôi……” Người đang nói chuyện là một cô nương có đôi mắt to môi anh đào, chỉ nhìn lướt qua bên kia một cái, sau đó thì không nhìn nữa.
Mà Trương Linh Dược người mà nàng ta nhắc đến, nghe thấy vậy chỉ ôn hòa mà mỉm cười, “Nếu như muội thích, vậy thì ta không lấy nữa, cũng chỉ là một cái vòng tay mà thôi, làm sao so được với tình cảm tỷ muội của chúng ta chứ.”
Lời này vừa nói ra, cô nương vừa nãy không còn lời gì để nói, vòng tay đúng là đẹp, có đính vài viên đá quý, rực rỡ vô cùng, nhưng một cái vòng tay mà giá đến cả một trăm lượng bạc, nàng ta cũng không phải là Trương Linh Dược.
“Vẫn là thôi vậy, quân tử thì sẽ không đoạt đi thứ mà người khác yêu thích.”
Trương Linh Dược chỉ cười mà không nói, lúc này mấy vị cô nương khác cũng nhìn không nổi nữa, ra khỏi Thiên Kim Các chuẩn bị đi nơi khác nhìn xem.
Trương Linh Dược nói: “Hai ngày trước ta có thấy con phố phía trước mới mở một cửa hàng, không bán trang sức, mà là bán quạt xếp và thư pháp, chúng ta qua đó nhìn xem sao.”
Những người này mơ hồ đều nghe theo Trương Linh Dược, vừa nghe thấy vậy thì lập tức đi ngay.
Những người này đều có thị nữ đi theo phía sau, một đám người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn mà chen vào cửa hàng nhỏ.
Trong cửa hàng một nửa là trống không, một người trong đó nói: “Cũng không thấy có bao nhiêu đồ……”
“Chắc là do mới khai trương.” Trương Linh Dược nhìn tranh chữ trên tường, sách trên giá, cuối cùng ánh mắt dừng ở ô giấy dầu để trên giá.
Nàng ta duỗi tay lấy ô xuống, xoạt một tiếng mở ra, liền nhìn thấy cảnh sương khói và mưa mù mịt được vẽ trên ô.
Trương Linh Dược cười nói: “Các ngươi nhìn ô này cũng thật là độc đáo.”
Trương Linh Dược cầm ô, mấy vị cô nương khác cũng nhìn thấy rất rõ ràng, có thể nói Trương Linh Dược không phải là người có dung mạo tuyệt sắc gì, chỉ có thể nói là dịu dàng khả ái, mày liễu mắt hạnh,miệng lúc nào cũng tươi cười, nhưng khi cầm chiếc ô này lên, thì cả người toát ra một cỗ kiều khí.
“Cây ô này thật là đẹp, chưởng quầy, còn có cây khác hay không?”